Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tổng Giám Đốc Bị Dã Nhân Hút Nghiện Trong Rừng
  3. Chương 17: Lái xe cho dã nhân ăn c*n thịt nhỏ
Trước /20 Sau

Tổng Giám Đốc Bị Dã Nhân Hút Nghiện Trong Rừng

Chương 17: Lái xe cho dã nhân ăn c*n thịt nhỏ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trở lại hiện đại và thao huyệt/Trong thang máy bị mút huyệt dâm

Khoai lang dính vào mật dịch ngọt ngào, Hổ Tử ăn một miếng liền dừng không được.

Khoai lang đã bị nướng rất mềm dẻo, nhét vào bên trong lỗ thịt, bị nhục huyệt chặt chẽ đè ép mềm nát, trộn cùng mật dịch cuối cùng biến thành bột nhão, Hổ Tử đói khát mà mút vào gặm cắn huyệt dâm của Thịnh Dư, hắn rất thích loại phương thức cho ăn mới lạ này, cảm giác ăn thế nào cũng không đủ.

Thịnh Dư cũng chỉ muốn thử một chút mà thôi, không ngờ Hổ Tử lại thích như thế, ăn một cái còn chưa đủ, còn muốn ăn thêm thứ hai thứ ba, thật sự xem nhục huyệt của hắn là vật chứa đồ ăn.

Thịnh Dư không còn nhiều sức lực để cho ăn Hổ Tử như cái hang không đáy, lắc đầu liên tục từ chối, sau đó nằm trên cỏ khô không muốn động, Hổ Tử đứng lên đè lên người anh, ở trên người anh hôn khắp nơi.

Mà thám hiểm viên ở một bên đã đã sửa xong dụng cụ, anh ta nhìn về phía hai người đang thân mật: "Thịnh tổng, có thể xuất phát."

Thịnh Dư cũng muốn sớm một chút rời khỏi rừng cây này, anh giơ tay lên ôm cổ Hổ Tử: "Hổ Tử... Theo tôi chứ?"

Hổ Tử bế Thịnh Dư lên, ý tứ rất rõ ràng.

Sau đó, Hổ Tử ôm Thịnh Dư đi theo sau lưng thám hiểm viên, một mực hướng phía nam.

Càng đi vè phía nam, lông mày Hổ Tử nhăn càng sâu, bởi vì tiên tổ nói với bọn họ, phía nam rất nguy hiểm, không thể đến, bất quá hắn vẫn ôm Thịnh Dư đi về bên kia.

Đi khoảng một ngày rưỡi, bọn họ nhìn thấy ngôi làng, thám hiểm viên vui đến phát khóc, ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn, Thịnh Dư ghé vào trong ngực Hổ Tử, trong khoảnh khắc nhìn thấy người, cũng nhịn không được đỏ cả vành mắt, cuối cùng cũng đã trở về.

Tâm tình Hổ Tử tương đối phức tạp, nếu như không phải là vì Thịnh Dư, hắn sẽ không đến loại địa phương này.

Ba ngày sau, Thịnh Dư mang theo Hổ Tử trở về nhà mình ở trung tâm thành phố, Hổ Tử đứng trước cửa sổ sát đất nhìn dòng xe cộ tấp nập phía dưới, nhà cao tầng bên cạnh, trong lòng rất sợ hãi, hắn lần đầu tiên nhìn thấy những vật này, có chút không biết làm thế nào.

Thịnh Dư mặc quần áo ở nhà đi đến, lôi kéo Hổ Tử vào phòng tắm.

Hổ Tử ngoan ngoãn theo sát sau lưng Thịnh Dư, đi vào trong phòng tắm.

Thịnh Dư lôi kéo Hổ Tử ngồi vào bồn tắm, cầm lấy sữa tắm bên cạnh xoa lên người Hổ Tử, vừa xoa vừa nói: "Đừng sợ, nơi này không có nguy hiểm."

Hổ Tử nắm lấy tay Thịnh Dư, trong lòng của hắn có rất nhiều bất an, hiện tại hắn chỉ muốn muốn biến những cảm xúc bất này thành dục vọng chiếm hữu, hung hăng chiếm hữu.

Nụ hộ của Hổ Tử mãnh liệt bao trùm, Thịnh Dư không tránh, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn, anh cảm nhận được Hổ Tử bất an vội vàng, anh ngày đầu lạc trong rừng cây cũng như vậy, nỗi sợ hãi không rõ rất dễ dàng khiến cho người ta sụp đổ.

Hổ Tử không làm quá nhiều màn dạo đầu, sau khi tách hai chân Thịnh Dư, côn th*t trực tiếp chen vào trong huyệt dâm của Thịnh Dư, lập tức thọt tới chỗ sâu nhất.

Thịnh Dư nhíu mày, sau đó ôm chặt đầy Hổ Tử: "Đừng sợ, đừng sợ... A...... Em sẽ bên cạnh anh......"

Hổ Tử an định xuống, hắn không hề động, cứ như vậy cắm côn th*t của mình trong thân thể Thịnh Dư, duy trì tư thế tương liên.

Thịnh Dư còn tưởng rằng Hổ Tử chỉ là nhất thời bất an mà thôi, hẳn là sẽ dần dần chuyển tốt, kết quả côn th*t của Hổ Tử đâm cả ngày trong huyệt thịt của mình, anh muốn ra ngoài làm chuyện gì cũng không cách nào xử lý.

Hổ Tử bất động, cũng chỉ là thả bên trong, Thịnh Dư bất đắc dĩ nhìn Hổ Tử nói: "Ngoan, rút côn th*t ra, em phải đến công ty họp."

Thịnh Dư mất tích nhiều ngày như vậy, trong công ty đọng lại nhiều việc, phải lập tức đi xử lý mới được, nhưng Hổ Tử quá dính người, ôm anh không buông tay, cũng không đem côn th*t rút ra.

Một khi nghe được Thịnh Dư nói muốn rời đi, Hổ Tử sẽ trở nên càng thêm bất an, ôm cũng sẽ càng chặt, hận không thể đem côn th*t của mình hoàn toàn khảm nạm trong thân thể Thịnh Dư, thật sự là một khắc cũng không muốn rút ra.

Thịnh Dư bất đắc dĩ hô một tiếng: "Hổ Tử..."

Hổ Tử cũng không có trả lời.

Thịnh Dư đành phải gọi điện thoại cho trợ lý trì hoãn hội nghị, sau đó lại quay đầu trấn an lão hổ đang bất an: "Hổ Tử, lúc em bận rộn, anh ở nhà chờ em là được rồi, em nhất định sẽ về sớm cùng anh."

Hổ Tử hiện tại đã có thể hoàn toàn nghe hiểu được lời Thịnh Dư nói, hắn lắc đầu cự tuyệt, hắn cảm thấy bên ngoài rất nguy hiểm, cho nên không dám để cho Thịnh Dư đi một mình, nhất định phải có hắn bên cạnh mới có thể ra ngoài.

Cuối cùng của cuối cùng, Thịnh Dư cũng thỏa hiệp, đáp ứng mang theo Hổ Tử cùng ra ngoài, nhưng điều kiện là Hổ Tử nhất định phải mặc quần áo tử tế, Hổ Tử thật cao hứng đáp ứng điều kiện này, chỉ cần hắn có thể luôn bên cạnh Thịnh Dư, để hắn làm gì hắn đều làm.

Lúc ra cửa, Thịnh Dư cho Hổ Tử mặc một thân âu phục vừa vặn, nửa người trên mặc vào rất thích hợp, nhưng nửa người dưới, đại nhục bổng thời thời khắc khắc cương cứng thật sự là nhét vào không lọt, rơi bên ngoài, thật sự là to đến như thế, đi ra ngoài còn không phải sẽ bị vây xem.

Thịnh Dư cầm đại nhục bổng của Hổ Tử: "Hổ Tử, có thể thu lại thứ này hay không."

Ai biết đại nhục bổng chẳng những không có xu thế mềm nhũn xuống, ngược lại ở trong tay của anh trở nên càng lớn càng cứng hơn, Thịnh Dư cười khổ, cuối cùng chỉ có thể đổi một bộ trang phục bình thường cho Hổ Tử, mặc dù quần rộng không thấy rõ ràng như vừa rồi, nhưng một đống trĩu nặng vẫn không thể bỏ qua.

Vừa ra khỏi cửa Hổ Tử đã theo thói quen ôm Thịnh Dư.

Thịnh dư thực sự không có cách nào từ chối, chỉ có thể bị Hổ Tử ôm.

Khi bước vào trong thang máy, người trong thang máy đều đang nhìn bọn hắn.

Thịnh Dư ngượng ngùng chôn mặt trong cổ Hổ Tử.

Đi đến ga ra tầng ngầm, Thịnh Dư ngồi vào ghế lái, Hổ Tử cũng nhất định phải gạt ra ngồi lên ghế lái, cuối cùng bị Thịnh Dư đẩy qua bên ghế phụ.

Hổ Tử ngồi ở vị trí kế bên tài xế cũng không thành thật, vẫn luôn cọ lên người Thịnh Dư.

Thịnh Dư vì không để cho hắn sờ loạn, dứt khoát đem côn th*t nhỏ của mình móc ra, để Hổ Tử ghé vào trên đùi mình ăn chơi.

Hổ Tử sau khi ăn vào côn th*t nhỏ của Thịnh Dư, an phận hơn rất nhiều, chuyên tâm ăn côn th*t nhỏ, ngậm vào toàn bộ côn th*t, túi trứng phía dưới cũng ăn vào trong miệng, ngậm trong miệng mút nửa ngày, phun ra lại ngậm vào.

"A......"Thịnh Dư hai tay nắm chặt vô lăng, trên mặt đã xuất hiện ửng hồng, không bao lâu liền xuất tinh vào trong miệng Hồ Tử.

Hổ Tử vô cùng cao hứng ăn hết tinh dịch của anh, lại tiếp tục ngậm lấy côn th*t nhỏ, ăn vào rồi lại phun ra, rồi lại ăn vào.

Đến chỗ đèn giao thông, Thịnh Dư ngừng xe, tiếp theo để tay trên ót Hổ Tử nhẹ nhàng vuốt ve: "Ư a...... Hổ Tử..."

côn th*t Thịnh Dư trắng nõn sạch sẽ, hình dạng cũng rất đẹp, Hổ Tử ăn đến say sưa ngon lành, tựa như đang ăn mỹ vị khó có.

Hổ Tử ăn suốt nửa giờ, xe đã đến dưới lầu công ty, Thịnh Dư bảo Hổ Tử mau dậy, Hổ Tử cũng không nghe, lằng nhà lằng nhằng, quả thực phải đợi trên xe đợi ba mươi phút mới xuống xe.

Sau khi xuống xe, Hổ Tử cũng nhất định phải ôm Thịnh Dư.

Mấy cô gái ở quầy lễ tân của công ty nhìn thấy từ xa, có người đàn ông mười phần anh tuấn cao ráo mạnh mẽ, ôm Thịnh tổng nhà các nàng đi về phía công ty bên này, không ngờ Thịnh tổng còn như chim non nép vào lòng người ta.

Thịnh Dư thật sự là không có biện pháp nào với Hổ Tử, chỉ có thể dùng loại phương thức ném mặt mũi của mình để thỏa mãn Hổ Tử.

Hổ Tử chỉ ôm Thịnh Dư như vậy thì thôi, mấu chốt là hạ thể của hắn còn cương cứng, quần cũng bị chống lên thành một lều vải khổng lồ, khi thấy cảnh này, mấy tiểu cô nương ở quầy lễ tân cũng nhịn không được che miệng hét lên, thật quá sắc khí.

Hổ Tử không phải là thỏa thỏa tấn công mạnh sao, tinh lực mười phần, khiến cho người ta cảm thấy, khoảng khắc tiếp theo có phải sẽ trực tiếp thao Thịnh Dư.

Sau khi bước vào thang máy dành cho tổng giám đốc, cả người Thịnh Dư mới trầm tĩnh lại, vừa rồi bị nhiều người nhìn như vậy, thật sự xấu hổ.

Trong thang máy riêng cũng chỉ có hai người bọn họ, Hổ Tử lập tức không an phận, đem bàn tay tiến vào trong đũng quần Thịnh Dư vuốt ve hai huyệt dâm ướt sũng, sau khi sờ đến huyệt dâm đã ướt đẫm không còn hình dáng, Hổ Tử không nói hai lời, trực tiếp ngồi xổm xuống, cũng kéo quần Thịnh Dư xuống.

"Hổ Tử... Ưm... Đừng......" Thịnh Dư ngăn cản cũng không kịp, đương nhiên cho dù anh có cản cũng không hề hữu dụng, bởi vì Hổ Tử từ trước đến nay luôn dã man bá đạo như vậy, làm theo ý mình.

Hổ Tử môi lưỡi cùng nhau bao trùm lên, hút mạnh hai huyệt dâm một miệng lớn, Thịnh Dư trong nháy mắt run chân đến sắp đứng không vững, hai chân run rẩy, hai tay vịn vách tường, mặc dù ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể ngược lại rất thành thật, đã bất tri bất giác đem mông của mình vểnh lên, thuận tiện cho Hổ Tử bú liếm.

Hổ Tử mút mạnh nhục huyệt, như muốn hút hết mọi thứ trong nhục huyệt ra, trong không gian nhỏ hẹp của thang máy vang lên âm thanh liếm mút vang dội, còn có tiếng rên rỉ dâm đãng của Thịnh Dư.

"Ư a Hổ Tử...... Đầu lưỡi... Đừng đi vào... A a...... Đủ rồi... Có thể a...... Có thể a......" Mắt thấy sắp đến lầu cao nhất, nếu cửa thang máy mở ra, chẳng phải sẽ bị người khác nhìn thấy.

Thịnh Dư kịch liệt phản kháng, thế nhưng đầu lưỡi Hổ Tử đã cắm vào bên trong.

Vừa đúng lúc này cửa thang máy mở ra, bọn người thư ký và trợ lý đã sớm đứng đợi bên ngoài thang máy, bọn họ ngây ngốc đứng đó, nhìn Thịnh tổng ghé vào trong thang máy, mà dưới người anh còn có nam nhân anh tuấn đang ngồi xổm, nam nhân kia chôn mặt dưới hông Thịnh tổng, như đang mút vào thưởng thức.

Cảnh tượng này thực sự rất dâm đãng, trợ lý và thư ký nhao nhao quay đầu đi.

Đều đã bị nhìn thấy, Thịnh Dư còn có thể nói gì.

Chờ đến khi Hổ Tử hút đủ, Thịnh Dư mới từ trong thang máy đi ra, anh giờ phút này thật sự không biết làm như thế nào để đối mặt thuộc hạ với của mình.

Thịnh Dư cường tráng trấn định đi vào trong phòng làm việc của mình, Hổ Tử cũng đi theo vào.

Thịnh Dư đang chuẩn bị đi phòng họp, Hổ Tử cũng muốn theo sau.

Thịnh Dư liên tục cảnh cáo Hổ Tử, không thể làm loạn bên trong phòng họp.

Cũng không biết Hổ Tử có nghe lọt tai hay không.

Hổ Tử dù sao cũng là dã nhân, dã man đã quen, không thích những khuôn sáo quy củ kia, khả năng rất lớn là sẽ không nghe lời.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Bản Cảng Đảo Điện Ảnh Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net