Nơi đất khách quê người gặp lại ngươi quen cũ, mượn tiền.
Đêm động phòng hoa chúc, không “động đậy”.
Danh sách những người đỗ đạt, là người khác.
Mà cô lại nhớ ra thêm một điều thứ năm.
Đó là, công việc lương cao ngất ngưởng lại vô cùng vô vị.
Đương nhiên cô cũng biết ở cái thời đại này, có dũng khí để làm việc đó không ngại khó khăn thật đáng xấu hổ. Có thể có khả năng cô không trở thành trợ thủ đắc lực của vị tổng giám đốc đại nhân kia, nhưng hắn coi cô như bò để bóc lột sức lao động. Cô đang bị nô dịch đến đỉnh điểm, phải làm phản thôi. Tuyệt đối không thể trách cô được bởi sự thật, cô thật lòng cảm thấy rằng chính bản thân hắn đã đem “quyền chủ động” giao vào tay cô.
Để khiến hắn từ bỏ cô, cô phải về “dạy dỗ” hắn thật cẩn thận, hắn không thể dùng sức nên cô cầm chắc cơ hội thành công. Biết đâu khi hắn phát hiện ra “gian kế” này, lương tâm bỗng nhiên trỗi dậy. Hắn sẽ đá cô trở về như lúc ban đầu, làm một công việc đơn thuần, chẳng phải sẽ rất tốt sao?
Nhưng có một khả năng mà cô không nghĩ đến, đó là hắn đã biết mọi hành động của cô, lại vô cùng hứng thú với những hành động đó.
Trừ bỏ đập phá hoặc là liều mình ép cô làm trâu làm ngựa cho hắn, thậm chí không quan tâm đến cô.