Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vào lúc này, lúc Tường Vi khóc nấc lên, cánh cửa được người ta kéo ra!
“A……….”
Tiếng thét giận giữ xông vào cửa!
Hắc Diêm Tước nhướn mày, khóe miệng khẽ nâng, có vẻ như sớm đã biết trước vậy, nhanh chóng che lại thân thể lõa lồ của Tường Vi, kéo lại cổ áo cho cô, lập tức đem hạ thân vừa tiến vào sâu trong cô rút ra!
“Hắc Diêm Tước……”
Tả Đằng Triết Dã giận dữ rống lên, bước vài bước chân to rộng, giáng một nắm đấm qua.
Hắc Diêm Tước giơ tay, nhẹ nhàng đỡ lại nắm đấm của Tả Đằng Triết Dã và đánh trả lại khiến Tả Đằng Triết Dã té ngã trên sàn Tatami!
Triết Dã nào có thể là đối thủ của hắn cơ chứ, người đàn ông này đã từng có những ngày tháng đẫm máu, cho dù là đang mặc trên người chiếc áo khoác thời thượng vẫn không thễ gò bó được thủ đoạn của hắn, hắn muốn đối phó với người khác, cho dù là về mặt nào, cũng dễ như trở bàn tay!
Hắc Diêm Tước sửa sang lại chiếc áo ngủ kiểu Nhật trên người, ưu nhã rời khỏi thân thể của Tường Vi và đứng thẳng lên, tuy đang đi chân đất, nhưng vẫn không thế khiến khí thế của hắn yếu đi tẹo nào, cứ như đế vương vậy, liếc mắt nhìn Triết Dã đang nằm dài trên mặt đất.
“A…….. Hắc Diêm Tước! Tên cầm thú này!” Triết Dã nhìn người con gái đang thẫn thờ nằm trên sàn Tatami, nước mắt chảy dài,
Anh đỏ ngầu cả mặt, thằng khờ cũng có thể hiểu được đã xảy ra chuyện gì!
Vì cha phan đối chuyện của anh và Tường Vi, nên anh không ngủ được, cùng nói chuyện phiếm với mẹ anh đến nửa đêm, cho đến khi mẹ anh đã ngủ rồi mới đi ra, nhưng lại không ngờ khi đi ngang qua phòng của Tường Vi, thấy cửa bị mở ra một khe hở nhỏ, hình như bên trong có tiếng lạ, anh không nhịn được chạy đến xem...
Nhất thời cảm thấy kinh hải! Anh không ngờ tên cầm thú Hắc Diêm Tước này lại chạy đến phòng của Mạn Vi cưỡng gian cô! Anh nghe thấy tiếng khóc của Mạn Vi, lền xông vào...
Nhưng, anh vẫn đã đến trễ mất rồi!
Khi thấy bộ dạng bị doạ sợ của Tường Vi, lòng Triết Dã đau như cắt! Anh bật người dậy, nắm chặt nắm tay xông về phía Hắc Diêm Tước.
“A... tao sẽ giết chết mày! Giết chết mày!”
trái tim Triết Dã như sắp bị vỡ vụn vậy! Người anh nâng niu trong lòng bàn tay thế mà lại bị hắn chà đạp như thế thì sao mà anh chịu nổi chứ!
Cho dù có mất mạng anh cũng giết chết người đàn ông này!
“A...”
Anh hét lớn xông về phía Hắc Diêm Tước!
Nhưng anh nào có đánh lại được Hắc Diêm Tước chứ! Anh chỉ có thể dùng cách khờ khạo nhất mà ôm chặt người Hắc Diêm Tước mà cố gắng tông vào tường! Trên người thì đang nhận lấy những nắm đấm của Hắc Diêm Tước, nhưng dù có đâu đến tận xương, anh vẫn muốn giết chết tên cầm thú này!
“Tại sao chứ... a...” Triết Dã khóc lớn! Tại sao hắn chà đạp nữ thần trong lòng anh chứ! Tại sao?
Tiếng của Triết Dã cứ như từng nhát dao cắt lên trái tim của Tường Vi vậy khiến cô không ngừng chảy nước mắt, cô cắn răng đứng lên từ sàn Tâtmi, chỉnh sửa lại quần áo hỗn độn của mình, cánh môi bị cô cắn đến chảy máu: “Hu hu hu... Đừng mà...”
Cô nước mắt lã chã, đừng mà... Triết Dã... cô không đáng để anh làm vậy...
Cục diện như rơi vào bế tắc vậy, Triết Dã đã thương thích đầy mình, Hắc Diêm Tước cũng bị thương không nhẹ, nhưng hắn vẫn cứ cười tà nói: “Sao thế? Đau lòng rồi à? Muốn giết tôi à?”
“Tên cầm thú này! Tại sao! Tại sao lại quấy rối Tường Vi chứ! A... anh không sợ Tây Tử thất vọng sao! Tôi muốn giết chết anh...”
triết Dã bị đánh đến ngã rạp trên sàn, mặt mày bầm tím, hốc mắt đầy nước, anh cảm thấy thật khổ sở, anh hận bản thân không bảo vệ tốt cho Tường Vi... thật hận...
trận đánh nhau này đã kinh động đến tất cả mọi người trong nhà Tả Đằng! Gần như tất cả mọi người đều đổ dồn về đây.
“Đã xảy ra chuyện gì!” Một giọng nói khàn khàn dùng tiếng Nhật hỏi. Cha Triết Dã chạy đến trước, theo sau là mẹ Tây Tử, mẹ Triết Dã và Tây Tử đang mơ mơ màng màng.
Cả nhà đều đang mặc áo ngủ mà chạy đến!
Cha Triết Dã nhìn đứa con trai đang nằm rạp trên sàn khóc, khoé miệng chảy máu, mặt mũi bằm dập liền quay ra sau nói với người làm: “Tất cả mọi người hầu đều quay về đi ngủ hết cho tôi!”
Dưới mệnh lệnh của anh, tất cả các người hầu, người làm đều nhanh chóng rời khỏi.
Cả căn phòng chỉ còn người nhà họ Tả Đằng và những người có liên quan khác.
Mẹ của Triết Dã không chịu được nữa chạy tới đỡ đứa con trai bị đánh đến nằm rạp trên sàn, sợ hãi nói: “Triết Dã, trời ạ, con trai của tôi, con bị sao thế?”
Tả Đằng Triết Dã vừa thấy mẹ mình đến, liền như đứa be mà khóc lớn: “Mẹ...”
Tả Đằng Tây Tử lúc này mới tỉnh táo hẳn, cô nhíu mày, thấy Hắc Diêm Tước, khoanh tay trước ngực, trên mặt có vài vết thương, trên người vẫn đang mặc đồ ngủ nhưng lại đứng với vẻ cao ngạo, cô liền chạy đến: “Tước, xảy ra chuyện gì thế?”
Tả Đằng Tây Tủ thấy cổ tay hắn bị cào rách da liền hô to: “Á, tước, anh bị thương rồi!”
Con gái hướng ngoại, chỉ một lòng lo lắng cho người đàn ông mình yêu, thế mà lại không phát hiện anh trai của mình đang thương tích đầy mình!
Tả Đằng Triết Dã bị hành động của em gái mình làm cho nổi máu!
Anh từ lòng của mẹ mình cố gắng đứng lên, lảo đảo xông qua bên kia: “Tây Tử! Em thật ngu ngốc! Sao em lại bảo vệ cho cái tên cầm thú này! Hả?”
Anh kéo mạnh em gái mình ra! Rồi lại đấm một quyền về phía Hắc Diêm Tước nhưng lại bị hắn né được khiến anh lại bị té rầm xuống sàn nhà!
“Triết Dã...” Mẹ Triết Dã lập tức chạy đến đỡ anh dậy.
“Anh trai! Anh phát điên gì thế!” Tả Đằng Tây Tử bị đẩy qua một bên, xém nữa là té, cô ngạc nhiên nhìn khuôn mặt bầm dập của anh mình, “Tối hom nay là bị sao thế? Anh trai, sao anh bị như vậy?” Cô quét mắt nhìn một vòng rồi ánh nhìn hướng thẳng về người phụ nữ đang co rút ở một góc, “Là cô! Nhất định là do cô đúng không! Anh trai, đều tại người phụ nữ này phá đúng không? Nói đi, các người bị gì thế? Đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Cha của Triết Dã và mẹ Tây Tủ đứng ở của phòng, nhíu chặt mày không lên tiếng, nhìn bộ dạng Tường Vi chỉ biết ngơ ngác chảy nước mắt, còn Triết Dã thì thương tích đầy người, hy vọng suy đoán của bọn họ không phải là thật...