Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tường Vi hốc mắt đầy nước, cho dù có đau đến không thở nổi, cô vẫn đạp mạnh chân ga hướng thẳng về phía chiếc xe tải trước mặt…
“Bim bim bim…..”
Một tràng biết còi xe vang inh ỏi khắp nơi, người tài xế xe tải đó cũng không ngừng nhấn còi,, nhưng lại phát hiện chiếc xe đó không hề có dấu hiệu giảm tốc độ!
“Bim bim bim…..”
Hắc Diêm Tước bị cảnh tượng này dọa đến tim cũng sắp ngừng đập mất tiêu! Vào lúc xe của Tường Vi và chiếc xe tải đó sắp đụng nhau thì…
Tít…………..
Két………….
Sau đó là những tiếng thắng xe, còi xe không ngừng vang lên, chiếc xe tải cũng kịp thời đảo tau lái, không tí do dự nào mà tông vào lề đường.
Cũng chính vì vậy mà xe của Tường Vi cùng với chiếc xe đã xẹt qua nhau bằng khoảng cách 0.01 mét!
“Bim bim bim!” Phía sau vang lên tiếng còi xe của Tả Đằng Triết Dã, anh nhanh chóng vượt lên xe của Hắc Diêm Tước, liếc khuôn mặt trắng bệch của Hắc Diêm Tước một cái rồi tăng tốc, tiếp tục đuổi theo xe của Tường Vi.
Hắc Diêm Tước nhắm chặt mắt tự mặc niệm ba giây rồi khởi động chiếc xe bị đụng hỏng đầu và tăng tốc đuổi theo Tường Vi.
Thật may! Chiếc xe tải đó đã kịp thời bẻ tay lái! Anh phát hiện đôi tay đang nắm vô-lăng của mình toàn là mồ hôi lạnh, mồ hôi trên trán cũng lăn xuống, sao cô lại ngốc như thế…
Tả Đằng Triết Dã đuổi theo thật nhanh, anh cũng bị Tường Vi làm cho xanh cả mặt, cảnh tượng chiếc xe tải lúc nảy quả thật muốn làm anh ngừng thở! Anh sắp đuổi kịp cô rồi…
“Tút tút tút….”
“Mạn Vi! Mạn Vi! Em ngừng xe lại đi, quá nguy hiểm rồi!” Tả Đằng Triết Dã hét lớn.
Tầm mắt Tường Vi bị nước mắt làm nhòa đi, cô chẳng thể nào nhìn rõ được đường đi trước mắt, một màn lúc nãy, cô tưởng rằng cô đã tông vào chiếc xe đó rồi, cô cũng tưởng rằng bản thân mình đã được giải thoát rồi, nhưng ai ngờ chiếc xe đó lại kịp thời bẻ lái, giờ trong đầu cô chỉ có một mảng trắng xóa, không thấy gì cả, không nghe gì cả, cô chỉ biết đau khổ mà khóc, nước mắt chảy hoài không hết.
“Mạn Vi! Mạn Vi! Ngừng xe…” Tả Đằng Triết Dã ở phía sau điên cuồng hét lớn, anh bị con đường phía trước dọa đến trắng bệch mặt!
Hắc Diêm Tước lái chiếc xe bị đụng đến sắp nát đã đuổi kịp hai người, không nói câu nào, trên mặt toàn gân xanh!
Tả Đằng Triết Dã bị dọa đến run cả người, anh xoay đều thấy Hắc Diêm Tước, liền không màng đến ân oán gì nữa, hốc mắt ngập nước nhìn hắn nói: “Mau kêu Mạn Vi dừng xe! Trời ạ! Mau kêu cô ấy dừng xe đi! Tôi xin anh đấy…”
Hắc Diêm Tước thấy Tả Đằng Triết Dã gấp đến độ sắp khóc thì liền cảm thấy có dự cảm không lành, anh nhìn Tả Đằng Triết Dã một cái rồi tắng tốc đuổi theo Tường Vi….
“Em điên rồi sao…” Hắn cắn chặt răng, nặng từng tiếng ra, trong đầu không ngừng hiện lên những cảnh tượng đã qua, sự e dè của cô, nụ cười của cô, nước mắt của cô, sự thù hận của cô và sự tuyệt vọng của cô…..
Dần dần từng bước từng bước, anh cuối cùng cũng đem bông hoa này dập nát rồi sao?
Khóe mắt nổi lên một tầng nước mỏng, cằm chặt vô-lăng, cố hết sức đuổi theo, trong lòng không ngừng nói, hãy dừng lại, xin em…. Dừng lại đi…
“Tút….”
Bổng nhiên, phía trước có một chiếc xe hàng lớn vuột qua, tình huống cực kỳ nguy hiểm, vào lúc Hắc Diêm Tước cho rằng Tường Vi sẽ không xông qua đó thì….
Phía trước con đường này là….
Không khỏi hít ngụm khí lạnh!
“Đừng….” Hắc Diêm Tước không nhịn được thò đầu ra cửa sổ xe, hét lớn với xe của Tường Vi như thằng điên vậy, “Đừng… dừng lại mau, dừng lại ngay cho tôi…. Xin em đấy….”
Tường khóc suốt đoạn đường chạy đến đây, tầm mắt mơ hồ không thấy được tình hình phía trước, chỉ thấy có một ánh bình mình thật đẹp hiện ngay trước mắt, mặt trời sắp mọc rồi sao? Thật đẹp… cô chưa từng thấy qua cảnh đẹp như thế, cứ như một bức tranh sơn dầu được treo trên bào trời màu cam vậy, thật đẹp….
Bé con, con hãy nhìn này, đẹp quá phải không? Nơi đó, nhất định là nhà của mẹ con ta…
“Bim bim bim….”
Cô không còn nghe thấy tiếng còi xe phía sau nữa, khóe môi không tự chủ mà nâng lên, nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, hãy cười nào, Tường Vi, cười nào, bé con….
“Không….” Hắc Diêm Tước hét đến khàn cả giọng, hốc mắt đỏ cả lên, cứ vậy mà trừng mắt nhìn xe của Tường Vi…
Rầm….
Một tiếng vang thật lớn, xe của Tường Vi đã chạy đến cuối đường, tông gãy ràng rào biển, xông xuống dưới, xông vào biển rộng mênh mông.
Két….
Tiếng thắng gấp vang dội cả bầu trời, Hắc Diêm Tước dừng xe lại! Gấp gáp muốn mở cửa xe, nhưng lại phát triện cả người đều run rẩy, chạy như bay qua đó, đứng lại nơi hàng rào bị tông nát, tim như muốn vỡ vụn!
“…. Em điên rồi sao….” Giọng nói chưa bao giờ cứng ngắt như vậy, khàn đến nỗi gần như là không ra tiếng!
Két…
Xe của Tả Đằng Triết Dã cũng theo sao mà dừng lại!
“Mạn Vi…. Mạn Vi….” Anh xông qua đó, nhìn mặt biển đã yên lặng như tờ, không nhịn được rơi nước mắt, anh điên cuồng hét lớn, “A……. Hắc Diêm Tước! Mày mãn nguyện rồi chứ, mãn nguyện rồi chứ! Mày cuối cùng cũng ép chết cô ấy rồi! Ha ha ha…. Mày ép chết cô ấy rồi….”
Bụp!
Triết Dã giộng một quyền thật mạnh lên người Hắc Diêm Tước, nhưng hắn không hề đỡ lại, chỉ đứng yên đó!
“Tên hung thủ giết người này! Anh ép chết cô ấy rồi… hu hu hu… Mạn Vi…”
Anh điên cuồng đanh Hắc Diêm Tước, đánh đến khi khóe môi hắn chảy máu, đến khi hắn nằm rạp xuống đất…. Triết Dã lúc này mới dần nguôi ngoai, anh nằm đó với khuôn mặt toàn nước mắt, lớn tiếng khóc….
“Kêu xe cứu thương…. Kêu xe cứu thương…”
Hắc Diêm Tước nhịn cái đau trên vết thương, lúc nãy chạy ra quá gấp, trên người vẫn mặc áo ngủ, cái gì cũng không có đem theo, hắn vô lực mà kêu gọi xe cứu thương….