Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm tuyết rơi, trời rét lạnh, Tường Vi bận rộn cả ngày trong tòa nhà kính, đến ban đêm mới về đến nhà gỗ nhỏ.
Một đêm lại một đêm, cô trở mình nhìn bông tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, đã từng nghĩ đến một vài chuyện cũ, trong lòng thầm gọi tên Tước...
Cho đến khí nước mắt nơi khóe mắt lạnh như băng, cô mới nhắm mắt, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cửa ngôi nhà gỗ bị gõ. Tường Vi từ trong mơ giật mình tỉnh lại, nhanh chóng mặc áo khoác vào, còn chưa kịp đứng dậy mở cửa, cánh cửa đã bị người khác đá văng.
“Thẩm Tường Vi, cô còn lòng dạ để ngủ sao?” Tiếng nói giễu cợt của Mai Linh lập tức truyền vào.
Gió bên ngoài cửa thổi vào lạnh như băng, Tường Vi không khỏi rùng mình một cái!
“Người đâu, khiêng cô ta đến phòng khách cho tôi!” Không đợi Tường Vi phản ứng, Mai Linh lập tức gọi người hầu chủ động kéo tai Tường Vi đi.
“Các người dừng tay cho tôi, Mai Linh, cuối cùng cô đang nổi điên cái gì? Cho dù muốn đến phòng khách, tôi có chân đi, không phiền mấy người khiêng.”
Tường Vi quát lớn với những người hầu kia.
“Được, cho dù cô oai phong nhất thời, hôm nay luật sư cũng đã đến, cô hãy chờ bị đá ra khỏi nhà họ Hắc đi!” Mai Linh vênh váo hung hăng nói xong, nói với người hầu một câu: “Mấy người canh chừng cho tôi, không cho phép cô ta mang bất kỳ đồ vật nào ở đây!”
Tiếp đó, Mai Linh cao ngạo rời khỏi nhà gỗ.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Tường Vi rửa mặt xong liền đến phòng khách, nhìn thấy rất nhiều người đàn ông mặc âu phục màu đen thắt cà vạt ngồi trên ghê sô pha, có thím Hắc và Mai Linh, chú Hải và trợ lý Lương đều nghiêm túc ngồi gần đó, nhìn mấy người đàn ông mặc âu phục.
“Tiểu thư Tường Vi, cô đã đến rồi!” Chú Hải vừa nhìn thấy Tường Vi, vội vàng đi đến, ý bảo Tường Vi ngồi vào ghế sô pha bên kia, “Hôm nay luật sư của nhà họ Hắc đã đến đọc di chúc cho tiên sinh, tiểu thư Tường Vi cô cũng ngồi xuống nghe đi.”
"Nghe hai chữ di chúc, Tường Vi thầm hoảng sợ, xoắn ngón tay, khẽ nói với chú Hải: "Đã xác định tiên sinh chết rồi sao? Lại bắt đầu đọc di chúc..."
“Thẩm Tương Vi, ở đây cô không có quyền nói chen vào!” Mai Linh lớn tiếng quát, cắt đứt lời nói của Tường Vi.
“Ừ, mọi người đến đông đủ rồi phải không. Hôm nay thật xin lỗi sáng sớm đã đánh thức mọi người, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Lý Đức Binh, luật sư của tập đoàn Hắc thị tài phiệt. Vì ngài Hắc Diêm Tước là người lãnh đạo cao nhất trong Hắc thị đến nay vẫn chưa rõ tin tức sống chết, giữa cục diện hỗn loạn của Hắc thị, chúng tôi theo lời của ngài Hắc lúc trước lập di chúc, hôm nay đến lúc đọc di chúc này.”
Trong lay luật sư Lý cầm một sấp văn kiện: “Dưới đây, tôi bắt đầu đọc phần nội dung di chúc...”
“Hắc thị tài phiệt, ngày 25 tháng 12, cũng từ đây, cử hành buổi đấu giá, đấu gia ba vật phẩm nhà họ Thẩm đã từng thế chấp cho nhà họ Hắc...”
Luật sư Lý còn chưa đọc xong, những người khác đều khó tin đến ngây ngẩn cả người!
“Buổi đấu giá? Cái này thì có liên quan gì đến di chúc?” Mai Linh không vui nói, hiển nhiên rất bất mãn sâu sắc với di chúc này.
“Mai Linh, câm miệng, tiếp tục lắng nghe.” Thím Hắc nhỏ giọng nói, ánh mắt ý bảo Mai Linh chớ nóng nảy.
“Buổi đấu giá được ngài Hắc chuẩn bị rất tốt, sẽ không vì bất kỳ chuyện gì mà thay đổi ngày. Hơn nữa, trong nội dung di chúc có nói nhất đị phải chờ sau khi buổi đấu giá kết thúc mới đọc tiếp, trong đó có một yêu cầu rất đặc biệt, chính là tiểu thư Tường Vi nhất định phải ở đây! Hơn nữa di chúc còn nói rõ, nếu sau này ngài Hắc Diêm Tước không thể truyền đạt yêu cầu, tất cả quyền lực của ngài Hắc sẽ chuyển giao cho ngài Doãn Hải chấp hành.”
“Chú Hải? Có lầm hay không, chẳng qua ông ta chỉ là một người lái xe thôi!” Một lần nữa Mai Linh không phục nói.
Thím Hắc đen mặt, hoàn toàn không nhìn ra bà ta đang suy nghĩ cái gì.
Tường Vi nghe được thời gian sẽ tổ chức buổi đấu giá, đột nhiên nhớ đến trước đây Hắc Diêm Tước từng nói với cô, thì ra... Anh ấy đã sắp sếp từ sớm, chưa từng bỏ qua ý định buông tha cho vật phẩm đấu giá của nhà họ Thẩm, nhưng tại sao anh lại đưa ra bản di chúc kỳ lạ như thế?
“Thật ra hôm nay đến đây, trước tiên là một đọc một phần di chúc, chờ buổi đấu giá kết thúc, mới có thể đọc tiếp chuyện phân chia tài sản...”
“Ơ! Tên họ Hắc bị què này đã chết hai tháng, vẫn có nhiều người bán mạng vì cậu ta! Chẳng trách không thấy đâu, thì ra hôm nay đến đây để đọc di chúc!”
Luật sư Lý còn chưa nói hết lời, đã bị một giọng nữ khàn giọng ở bên ngoài cửa phòng cắt đứt!
“Thật xin lỗi thím Hắc, bọn họ kiên quyết xông vào!” Người hầu xem thím Hắc là chủ, sau đâu đánh đó.
Tương Vi quay đầu, kinh ngạc nói: “Cô!”
“A...” Mai Linh thấy mấy người lạ mặt đến, sợ tới mức nói: “Ở đây ra người quái dị!”
Một câu nói kia, hiển nhiên đã chọc giận người phụ nữ kia, theo sao bà ta có mấy người đàn ông cao to khỏe mạnh mặc âu phục, mỗi người đều mang theo súng, gần như chỉ cần ra lệnh một tiếng, trong này có thể bị san bằng!
“Vả miệng giúp tôi!” Người phụ nữ vừa đi vào lạnh lùng quát, ngay sau đó một người đàn ông cao to bước đến bên cạnh Mai Linh, không để ý đến cô ta đang hét lên, lập tức kéo tóc của cô ta, hành động thật hung ác!
“A... Thím...” Mai Linh thê lương hét to, cuối cùng cô ta đã đắc tội với người nào!
❤t r u y e n c u a t u i N e t
“Cô! Sao cô lại tới đây?” Tường Vi nhìn lướt qua Mai Linh đang kêu thảm thiết, người đàn ông cao to này có thể giết chết cô ta! Tường Vi quay đầu nhìn về phía người phụ nữ, trên gò má bên trái có vết sẹo lớn, dường như dính vào khe hở con mắt, thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi!
“Cô không đến, làm sao biết được con ở sau lưng cô làm việc mờ ám gì?” Người phụ nữ quay đầu nói với thuộc hạ: “Lấy di chúc đến đây cho tôi!”
Thuộc hạ gật đầu, đi đến trước mặt luật sư Lý, dùng sức lấy tất cả văn kiện trong tay ông ta.