Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Tường Vi tỉnh, trời đã sáng. Giằng co một đêm, toàn thân cô đau nhức, nhưng cũng là một đêm ngủ ngon.
Lúc đôi mắt cô nhập nhèm mở ra, đã thấy bóng dáng cao lớn của Hắc Diêm Tước ăn mặc chỉnh tề xuất hiện, từ trên cao nhìn xuống cô___
“Tỉnh rồi?” Anh vẫn trước sau như một nhướn mày, khóe miệng khẽ cong, đi tới bên giường Tường Vi, cúi người xuống, ngón tay thon dài nâng cằm cô, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng cất lên, “Còn đau không?”
Rõ ràng là một câu nói rất nghiêm chỉnh, nhưng thốt ra từ miệng anh lại cho cảm giác đặc biệt mập mờ!
Tường Vi hơi đỏ mặt, nhưng rất nhanh cảm nhận sự đau đớn từ bả vai, cô liếc nhìn vai trái, vết thương đã được băng bó kỹ càng, vết thương trên cổ tay do bị dây thừng siết bị đỏ lên cũng đã được bôi một lớp thuốc mỡ, cô biết đây đều là anh làm khi cô còn đang ngủ, trong lòng cô cảm động, hai má bắt đầu nóng lên: “Cảm ơn anh...”
Ba chữ này, là cảm ơn anh đã xuất hiện tối qua, mặc dù cô không rõ sao anh đến đây, nhưng cũng là cảm ơn anh đã băng bó vết thương cho cô thay vì lạnh lùng đứng nhìn cô chết vì mất máu.
“Chân anh...” Cô nhìn bộ dạng khí vũ hiên ngang của anh, tim đập rộn lên.
“Như em muốn, đã đi lại như bay rồi.” Anh buông cằm cô ra, khóe miệng khẽ cười yếu ớt, ngay sau đó đi tới bên tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ thường ngày, “Mặc vào đi, một lát nữa phải đi khỏi đây.”
Tường Vi gật đầu, đón lấy quần áo, “Hai tháng này anh đã đi đâu?”
Lúc này, điện thoại Hắc Diêm Tước đổ chuông, anh mím môi, nghe máy, anh chỉ nói mấy chữ đơn giản, đa phần là nghe âm thanh từ đầu bên kia, lúc cúp máy quay lại nhìn Tường Vi, cô đã ăn mặc chỉnh tề.
“Chuẩn bị xong chưa?” Vẻ mặt anh xoi mói, hiếm khi có vẻ mặt bỉnh thản, đi tới khoác tay lên bả vai nhỏ gầy của cô, vén sợi tóc bên tai giúp cô, nói tiếp, “Đến đây, Tường Vi nhỏ của anh!”
Tường Vi theo bước chân anh, cơ thể xinh đẹp rúc vào lồng ngực vạm vỡ của anh, nghe câu ‘Tường Vi nhỏ của anh’ mà tim đập thình thịch, hình như anh đối xử với cô dịu dàng hơn trước đây rất nhiều, không biết có phải do ảo giác của cô hay không, cảm nhận thân thể anh truyền tới sự ấm áp, lòng cô chợt ấm.
Khi cô rúc trong ngực Hắc Diêm Tước cùng anh bước ra khỏi thang máy, có mấy tia chớp sáng chợt lóe lên!
Tách tách tách tách tách!
“Hắc Diêm Tước đã đến rồi!”
“Trời ạ, thật sự là Hắc Diêm Tước!”
Ngay sau đó một nhóm người vọt tới bao vây bọn họ, Tường Vi còn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt kinh ngạc của cô đã được lưu vào trong máy ảnh của phóng viên!
“Xin hỏi Hắc Diêm Tước tiên sinh, thật là ngài đây sao? Bên ngoài đều đồn rằng ngài đã chết trong vụ nổ hai tháng trước, xin hỏi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Xin hỏi, sao ngài lại có mặt tại ‘Vương hậu Mary số hai’ ?”
“Hắc tiên sinh, xin hỏi vị tiểu thư bên ngài đây là ai vậy?”
“Là người tình sao?” Có người to gan hỏi, khiến những người khác đưa mắt tò mò nhìn, ống kính rối rít nhắm vào Tường Vi mà đặc tả.
Tường Vi che kín mặt theo phản xạ, vùi đầu vào cánh tay Hắc Diêm Tước.
Hắc Diêm Tước ôm Tường Vi tiếp tục đi về phía trước, nện những bước chân ưu nhã, vẻ mặt luôn cao ngạo trước sau như một, nhưng lần đầu tiên, anh đáp lời___
“Cảm ơn các vị đã quan tâm, cái chết của tôi đều chỉ là lời đồn mà thôi, các quý vị đầu tư vào cổ phiếu của tập đoàn Hắc thị xin cứ yên tâm, Hắc Diêm Tước đã hoàn hảo đứng trước mặt mọi người như lúc trước. Cô bé trong ngực tôi đây, giờ tôi có thê công bố cho các vị biết, chính là con gái tôi___ Hắc Tường Vi, toàn bộ công việc trong tập đoàn Hắc thị vẫn sẽ duy trì như cũ. Còn có một chuyện tôi nghĩ là rất đáng chúc mừng, con gái tôi sẽ được gả vào hoàng gia của các vương quốc Ả - rập thống nhất vào tháng sau, hoàng tử Alva Aure.”
“Trời...”
“Thật sao?”
Hoàng tử Alva Aure? Nhất thời, đám phóng viên hỗn loạn bừng bừng, tranh nhau chĩa ống kính vào Tường Vi!
“Hắc tiên sinh, Hắc tiểu thư thật sự sẽ gả cho vị hoàng tử Saudi siêu cấp có tiền trong truyền thuyết đó sao? Trời đất, chuyện này thật là...!”
“Quá tuyệt vời, chúc mừng ngài, Hắc tiên sinh!”
“Hắc tiểu thư có thể ngẩng đầu lên cho chúng tôi chiêm ngưỡng một chút được không? Chúc mừng cô, vương phi Saudi tương lai!”
Tường Vi nghe lời tuyên bố của Hắc Diêm Tước xong, đầu óc chợt trống rỗng!
Dưới tình huống hoàn toàn không nhận biết được gì, cô bị Hắc Diêm Tước lôi kéo ra khỏi du thuyền!
“Hắc tiên sinh, Hắc tiên sinh, xin hãy nói thêm vài lời nữa...”
Đám phóng viên vẫn còn ồn ào phía sau, Tường Vi đang lúc sững sờ thì bị Hắc Diêm Tước lôi xuống khỏi du thuyền, cho tới lúc ngồi vào trong chiếc Bugatti Veyon thể thao, nhìn rõ hình dáng tài xế, lúc này cô mới ngạc nhiên quát to một tiếng___
“Chú Hải!”
Tường Vi nghĩ lại ít chuyện đã qua trong nháy mắt, nhìn Hắc Diêm Tước đang ngồi bên cạnh liền chợt hiểu ra!
“Trời đất ạ! Chú Hải, chú đã sớm biết hết có đúng không? Chú biết anh ta chưa chết, sao không nói cho cháu? Hôm đó ở bệnh viện... Có phải là chú ấy báo với anh không?” Tất cả mọi hình ảnh thoáng qua trong đầu óc.
“Thật xin lỗi, Tường Vi tiểu thư, là tiên sinh bảo chú làm vậy!” Chú Hải bất đắc dĩ mỉm cười, khởi động xe, đi vào đường cái, bỏ rơi đám phóng viên đang bám riết không tha.
Tường Vi quay đầu, đôi mắt linh động nhìn chằm chằm người đàn ông vẫn không nhúc nhích đang ngồi bên kia: “Hôm đó ở bệnh viện... Quả nhiên là anh, có đúng không?” Trong lòng cô thoáng cảm động, thì ra buổi đấu giá đó, anh có tới? Người cứu cô cũng là anh sắp xếp đúng không? Tối hôm qua chú Hải đưa cô đến, vậy thì tại sao tối qua anh xuất hiện, cô cũng hiểu được rồi!
Cho dù anh tới cứu cô, nhưng những lời anh tuyên bố với giới truyền thông vừa rồi, không chỉ sắp khởi nguồn mưa gió, có lẽ cũng đã được tuyên bố rộng khắp thế giới rồi!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");