Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dứt lời, Hắc Diêm Tước tiện thể rút một sợi dây thừng trong ngăn tủ ra, đánh mấy quyền làm Tưởng Diệp quay đơ trên mặt đất.
“Tên du côn như mày, bám víu con tao tao còn chưa tính! Tao sẽ không để huyết mạch nhà họ Hắc bị thứ người như mày dạy hư! Cho dù là một con chó, nhà họ Hắc chúng tao cũng quyết không để bất cứ kẻ nào làm bẩn!”
Anh âm ngoan nói, trói gô Tưởng Diệp lại! Anh đúng thật điên rồi, anh điên lên, không có mấy ai có thể cự lại anh!
“Hắc Diêm Tước! Thằng chó, thả tao ra! Tao cho mày biết, kể cả Tường Vi và Tiểu Trạch, đều sẽ ở cùng với tao, chứ không phải ở với đồ ma quỷ nhà mày!” Tưởng Diệp bị Hắc Diêm Tước đánh tới mức nội thương, khóe miệng chảy máu không ngừng, nhưng cho dù như thế, anh ta cũng không chịu cầu xin, anh ta còn hăng hái tinh thần nói khích Hắc Diêm Tước.
“Được, có chí khí! Tao ngược lại muốn nhìn xem, cô ta sẽ đối với mày thế nào!”
Hắc Diêm Tước trói chặt Tưởng Diệp, vừa định xoay người ___
Bộp!
Sau gáy có tiếng va đập mạnh! Ngay sau đó anh quay đầu không dám tin mà nhìn Tường Vi!
Tường Vi chợt sững sờ, sợ đến nỗi pho tượng trong tay rơi bịch một cái xuống đất, vỡ tan!
“Vì hắn, cô còn muốn giết cả tôi?!”
Hắc Diêm Tước đau lòng quát lên, vết thương trên đầu chảy máu, từng giọt từng giọt theo khóe mắt anh chảy xuống, trông thật đáng sợ!
Tường Vi nắm chặt quả đấm, cố cắn chặt hàm răng đang phát run, “Tưởng Diệp đã làm gì sai? Sao lại đối xử với anh ấy như vậy? Anh ấy là ân nhân của hai mẹ con tôi, anh hiểu không? Khi tôi khổ cực nhất, là anh ấy ở bên tôi chứ không phải anh!”
“Tường Vi, em đừng xía vào, em phải đi ngay đi, đi luôn bây giờ, rời khỏi tên cầm thú này, nếu không cả đời này em sẽ không có hạnh phúc!” Tưởng Diệp đau lòng gào thét, kể từ đêm nay, anh ta kết thù với Hắc Diêm Tước!
“Khốn kiếp!”
Hai người bọn họ xướng hợp, làm Hắc Diêm Tước hết sức tức tối!
Bỗng, anh chộp lấy cơ thể Tường Vi, dùng sức quăng lên giường. Một tay giữ chặt cơ thể cô, một tay tách hai chân cô ra, quay đầu nhìn Tưởng Diệp đang bị trói trên mặt đất một cái, nhếch khóe miệng tàn nhẫn nói: “Cô ta yêu mày? Thật không? Tao sẽ cho mày xem cô ta yêu mày đến thế nào!”
Cởi quần, kéo mông Tường Vi, còn không cởi quần lót của cô, chỉ kéo sang một bên, nhắm ngay u huyệt của cô đột nhiên đâm vào___
“Á!” Tường Vi khẽ kêu, nước mắt nhục nhã chảy ra, không ngừng giãy dụa, trái tim cô như bị ngàn vạn dòng điện xuyên qua, anh chơi cô như chơi một con kỹ nữ ngay trước mặt Tưởng Diệp!
Cơ thể anh mạnh mẽ hung hãn luận động trên người cô, máu trên trán nhỏ từng giọt từng giọt lên mặt Tường Vi, đôi mắt anh đỏ ngầu!
“Hắc Diêm Tước! Tao muốn giết mày! Tao sẽ giết chết mày...” Tưởng Diệp phát điên lên, gào thét, nhìn cảnh Tường Vi ở phía dưới Hắc Diêm Tước chịu nhục, Tưởng Diệp mới biết, thì ra mình có thể đau lòng đến vậy!
“Hừ! Không phải cô ta yêu mày sao? Tao sẽ để cho mày thấy người đàn bà này ở dưới thân tao vui sướng thế nào, phóng đãng thế nào.” Anh ác ý cười nói, vẫn không ngừng động tác, thậm chí còn mạnh mẽ hơn!
Phập!
Một cây kéo sắc bén cắm vào vai Hắc Diêm Tước!
Anh ngừng hết mọi động tác, mở to mắt nhìn Tường Vi nằm trên giường, nước mắt loang lổ, đôi mắt ưng thoáng qua rất nhiều cảm xúc phức tạp, anh không tưởng tượng nổi, vì người đàn ông này, cô lại dám cầm kéo đâm anh!
Tường Vi thở hổn hển, nước mắt tràn ngập trong hốc mắt, nhưng cô cố chấp ngăn chúng, không cho chúng chảy xuống!
“Đúng! Tôi yêu anh ấy! So với kẻ cầm thú như anh, điên khùng như anh, tôi yêu Tưởng Diệp hơn!”
Cô cắn răng, cố hết sức khạc ra lời nói dối lớn nhất trên thế giới! Nhưng lòng cô vỡ nát rồi.
Tưởng Diệp cũng bị Tường Vi làm cho sửng sốt! Anh ta cũng không ngờ Tường Vi thật sự dám đâm tên cầm thú này.
Vết thương trên vai nhanh chóng chảy máu ồ ạt, nét mặt Hắc Diêm Tước hơi vặn vẹo, vì người đàn ông này, cô dám tát anh, dám cầm pho tượng đập đầu anh, thậm chí dám dùng kéo đâm anh!
“Được lắm! Cả người đều mọc gai rồi! Nếu có ngày cô dám giết tôi... Tôi cũng không nghi ngờ gì!” Anh tàn nhẫn nói, trong giọng nói có sự thê lương mà chính anh cũng không biết!
Tường Vi cố gắng hít thở, giãy dụa thoát ra từ dưới người anh, rút một cái áo ngủ khoác lên người, xuống giường, khi thấy những vết thương trên người Tưởng Diệp, nước mắt không ngăn nổi nữa, thi nhau chảy xuống!
“Tưởng Diệp... Xin lỗi...” Cô cởi trói cho anh ta, không ai hiểu nguyên nhân cô khóc, có lẽ vì thấy có lỗi với Tưởng Diệp, có lẽ vì những khuất nhục này, nhưng tất cả không bằng nỗi đau khi cô đâm người cô yêu nhất!
“Tường Vi, đừng khóc, đi cùng anh!” Tưởng Diệp thoát khỏi dây trói, kéo tay Tường Vi, muốn đưa cô đi...
Tường Vi dừng lại, mỉm cười lắc đầu, trong mắt lấp lánh ánh lệ, “Anh về đi, không cần lo cho em đâu.”
Có lẽ Hắc Diêm Tước không phải là bến cảng của cuộc đời cô, nhưng cô hiểu rằng, Tưởng Diệp lại càng không phải, cô không muốn anh ta vì nỗi xúc động nhất thời mà trói đời mình vào với một người phụ nữ, có lẽ anh ta có tình cảm với cô thật, nhưng anh ta yêu thích nhất là tự do.
“Tường Vi...”
❤t r u y e n c u a t u i N e
t “Nhanh đi đi, Tưởng Diệp, xin anh...” Cô và Tước đã đủ rối rồi, không cần Tưởng Diệp làm rối thêm, nếu không cô thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo!
“Tiên sinh? Tường Vi tiểu thư?...” Ngoài cửa có tiếng chú Hải.
“Tưởng Diệp!” Tường Vi vội vàng đẩy anh ta đi!
“Vậy thôi, em tự bảo trọng nhá, anh sẽ trở lại!” Tưởng Diệp vội vàng quăng lại một câu, ôm Tường Vi một cái thật chặt, sau đó mở cửa sổ đi mất...
Tường Vi quay đầu lại, nhìn Hắc Diêm Tước ngã ngồi trên sàn nhà, sắc mặt anh tái nhợt, thở hổn hển trừng mắt nhìn cô, cây kéo còn đang cắm trên vai anh, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chăm, như đang tố cáo cô rằng, anh độc ác nhưng sao so được với một đao của người đàn bà này.
Máu dần nhuộm đỏ áo anh, nhuộm đỏ cả ánh nước trong mắt Tường Vi...