Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sắc mặt Tường Vi thay đổi, cô cảm phục công lực vô lại của Tưởng Diệp này, sự giáo dục giữa đàn ông đối với đàn ông thật sự vô cùng quan trọng, cũng may Tưởng Diệp không phải là cha của Tiểu Trạch... Chợt trong đầu hiện lên một bóng người, chạm vào đáy lòng Tường Vi, trong đại sảnh yến tiệc to như thế, vẫn không thấy bóng dáng của anh, cũng được, nếu anh muốn tìm cô, sớm muộn cũng sẽ đến, cô sẽ học đàm phán hòa bình vớ anh.
“Bảo bối thân yêu, mẹ móc tay với con nhé, chúng ta tiếp tục giao hẹn móc tay, hứa với mẹ, trong vòng mười năm không được nhìn lén con gái cởi sạch, biết không?”
Tường Vi hơi bất đắc dĩ, cô lập ra kiểu móc tay này, ngay cả cô cũng cảm thấy buồn cười với lời hứa hẹn này.
Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh gương mặt hung ác nham hiểm, bàn tay bóp lấy cổ cô, buộc cô phải lập ra ba lời thề, anh không cưới cô không lấy chồng... Trong lòng lập tập rung động, những hình ảnh đau đớn kia, như xảy ra ở trước mắt, nhìn thấy Tiểu Trạch, tựa như mỗi ngày đều nhìn thấy anh, vốn không có cách nào thoát khỏi.
May mắn nhất là, con trai của cô không thừa kế tính tình ác độc của cha nó, tàn bạo và đen tối, chỉ là từng mắc chứng nóng nảy...
“Mẹ, con sắp năm tuổi rồi, mười năm sau chính là mười lăm tuổi sao? Dạ, con đồng ý với mẹ.” Vẻ mặt của cậu bé vô tội, lắc lắc đầu, le lưỡi liếm răng mèo, tuy mẹ lập ra lời hẹn rất kỳ lạ, nhưng cậu bé sẽ không làm trái ý mẹ, chỉ có điều... “Mẹ, nếu con gái chủ động cởi sạch cho con nhìn thì sa? Vậy phải làm sao?”
“Chủ động bịt kín hai mắt của mình, cô gái như vậy nhất định không phải là cô gái tốt, biết không?” Câu hỏi của con trai làm cô không biết nên khóc hay nên cười, nhưng đúng là một phần hạnh phúc nhỏ bé, làm cho cuộc sống của cô tràn ngập ấm áp như ánh mặt trời!
Cho dù thế nào, cô tuyệt đối không để cho Hắc Diêm Tước tàn nhẫn cướp mất!
“A... Đã hiểu, mẹ yên tâm, con gái hư hỏng như thế, Tiểu Trạch nhất định không để ý tới!” Tiểu Trạch nghiêm túc gật đầu, cằm nhỏ đặt lên bả vai Tường Vi, trong đôi mắt nhỏ bé lóe lên tia sáng nhìn hình ảnh cách đó không xa, một bóng dáng mặc âu phục màu trắng đứng trên sân thượng hấp dẫn...
Cậu bé yên lặng mở to hai mắt, thị lực của đôi mắt kia được mệnh danh vượt xa người bình thường, ánh mắt khóa chặt trên người đàn ông mặc âu phục màu trắng ở ban công, ừm, tóc vẫn còn có hình dạng, ừm, lông mi cũng đen, ngũ quan cũng không tệ lắm, nhưng càng nhìn càng giống cậu bé được phóng to ra? Bàn tay nhỏ bé không ngừng lắc vạt áo Tường Vi, cậu bé nhăn mặt, người đó có nước da ngâm, không trắng như cậu...
“Mẹ, chú kia lớn lên thật giống con đó.”
Tường Vi quay đầu, nhìn theo hướng Tiểu Trạch chỉ, trong đôi mắt trong trẻo phản chiếu hình ảnh đôi nam nữ mặc âu phục màu trắng và bộ lễ phục màu đỏ... Sắc mặt chợt lúc trắng lúc xanh.
Là Tước! Giờ phút này, anh đứng trên ban công ôm cô gái mặc bộ lễ phục màu đỏ, cử chỉ rất thân mật. Hai người muốn ở trên ghế dài trên ban công, trình diễn một màn tình cảm mãnh liệt.
Cô hít sâu một hơi, theo bản năng kéo Tiểu Trạch vào, không muốn để Tiểu Trạch nhìn ra cái gì khác thường, cô cố gắng bình tĩnh nói.
“Bảo bối, đây là chứng minh con có gương mặt phú hào.”
Cô dịu dàng giống lúc nãy, trên gương mặt xinh đẹp xẹt qua vẻ đau đớn, lập tức thay thế bằng nụ cười bình tĩnh. Ngực như có vật gì đó đánh vào một cái, cô ngăn không được miệng vết thương, cảm giác đau đớn lập tức tràn ra.
Tiểu Trạch cẩn thận quan sát lần nữa, từ góc độ của cậu bé có thể nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, nhưng không nhìn thấy người phụ nữ kia, cơ thể người đàn ông đã dán chặt trên người phụ nữ kia, đây là hình dạng gì?
[ truye
n cua tui | Net ] “Mẹ, tại sao chú đó lại đè lên người dì kia vậy?”
Tường Vi cứng đờ mặt, con trai hỏi vấn đề ngây thơ như một bàn tay tát vào mặt cô!
Cô phải trả lời cậu bé thế nào, người đàn ông kia là cha ruột của cậu bé, mà người kia, lại đang ở trước mặt mẹ con cô mắc sai lầm.
Từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đặt người phụ nữ khác trên giường, chăm chọc nhất là, con trai của anh lại là người nhìn thấy trước, mà con là cảnh anh áp người phụ nữ kia dưới thân.
Tim co rút đau đớn! Người đàn ông kia đều phong lưu như trước!
Khóe môi cô nhếch lên, giải thích qua loa, có một số việc, có lẽ cô cũng không biết nên trả lời thế nào.
Bỗng dưng Hắc Diêm Tước say rượu đến choáng váng đầu óc, cảm giác như có hai ánh mắt đang nhìn về phía anh, anh dừng sức kéo ý thức về, chợt ngẩng đầu...
Ánh mắt sắc bén chạm phải ánh mắt nóng rực của Tường Vi.
Lạnh lùng hít sâu một hơi, Anh chợt lấy lại tinh thần! Tuy cô gái kia che mặt, nhưng anh vẫn nhìn ra được ánh mắt của cô.
Nhưng bên cạnh cô còn dắt theo một đứa bé trai...
Đôi vai gầy yếu của Tường Vi khẽ rung một cái, cô cũng bắt gặp được ánh mắt của anh.
Lòng chợt xiết chặt, nguy rồi, anh phát hiện ra cô rồi!
Theo bản năng cô vội vàng kéo Tiểu Trạch tìm chỗ trốn, cô không dám lên tiếng, tuy cổ họng nghẹn ngào, nhưng lưng vẫn đứng thẳng.
Nắm bàn tay nhỏ của Tiểu Trạch, cô nhận ra lửa giận quen thuộc trong ánh mắt anh, dục hỏa... Tóm lại là một đống lửa, trong đầu còn chưa suy nghĩ kịp, cầm làn váy lên, nắm tay Tiểu Trạch, chạy về phía ngả rẽ hành lang.
Đầu óc Hắc Diêm Tước choáng váng như muốn nổ tung, anh nhìn lướt qua cô gái dưới thân: “Đáng chết! Rốt cuộc cô đã cho tôi uốn thứ gì?”
Cơ thể nóng như lửa đốt, ngay sau đó, anh nhìn thấy Tường Vi nắm tay cậu bé trai biến mất chỗ ngả rẽ.
“Đáng chết! Cút ngay!” Hắc Diêm Tước thẹn quá hóa giận đẩy người Mỹ Nhi ra, cắn chặt răng, chịu đựng cơ thể vừa nóng vừa đau đớn, xông ra ngoài như điên...
Nơi khúc cua còn truyền đến tiếng thở hổn hển của hai mẹ con.
“Mẹ, đi đâu vậy? Mẹ vẫn chưa trả lời câu hỏi của con! Tại sao chú đó lại đè lên người dì kia?”
“... Bởi vì muốn ấp trứng.”
“A, vậy ngày mai con đi áp gà mái.”
“Không cần... Con trai!”