Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người phụ nữ này thật là...
Anh còn đang mong chờ ít nhất thì cô sẽ cảm động khóc rống nước mắt chảy không ngừng cơ! Nhưng hãy xem người phụ nữ này quan tâm những chuyện gì? Thản nhiên ôm lấy viên thủy tinh kia coi như của quý.
“Ừhm... Nhẫn, cũng không tệ mấy.” Tường Vi hiển nhiên đã đỏ bừng mặt, đôi mắt ngập nước hiện lên nhiều tia sáng, sóng nước lưu chuyển, dường như ngừng thở...
“Không tệ lắm??? Tự mình đeo lên đi, không hợp thì lại đổi.” Anh lạnh lùng lên tiếng hừ với Tường Vi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, vầng trán xuất hiện vẻ bất mãn vì mấy tai nạn nhỏ đã xảy ra đêm nay.
Tự mình đeo? Tường Vi không khỏi trừng to mắt, bất động nhìn chằm chằm chiếc nhẫn thanh mảnh đính kim cương kia, mím môi, cười nhạt, “Ây, cảm ơn... Tôi nghĩ trước hết cứ thu lại thì tốt hơn.”
Khi ngón tay xanh xao khép từng mảnh từng mảnh thủy tinh đen đang mở tung ra về như cũ...
“Dừng tay!”
Anh lập tức ngăn lại động tác của Tường Vi, thô lỗ lấy cái nhẫn trong đám thủy tinh ra, tóm lấy ngón tay áp út bên tay phải của cô, tiện đà đeo vào, nhìn chiếc nhẫn đó ôm lấy ngón tay nhỏ xinh trắng trẻo, viên kim cương nhỏ này được gọi là ‘tình yêu Nam Phi’, mặc dù nhỏ bé không xa hoa, nhưng ẩn chứa thứ ánh sáng lả lướt, làm nổi bật ngón tay cô, dường như nó được trời sinh ra vì ngón tay này.
Hắc Diêm Tước đang nhăn mày từ từ dãn ra, lần nữa nắm lấy ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh của cô, như là nắm chặt tay cô là nắm được đôi cánh hạnh phúc! Sau đó, anh khẽ mỉm cười hài lòng, ừhm, ánh mắt của anh đâu có tệ, thật sự là rất hợp!
Tường Vi sững sờ nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình, vết cười trên khóe môi hiện giữa không trung, đưa mắt nhìn Hắc Diêm Tước, “Đây là ý gì?”
“Ừhm, xem ra cũng không tệ lắm, người phụ nữ, em là của anh rồi! Ăn cơm trước đã!” Anh vung tay lên, gọi phục vụ mang thức ăn lên, khóe miệng vẫn treo nụ cười nhạt.
Tường Vi cười, dần dần thôi cười, cô nhìn Hắc Diêm Tước, đôi mắt cực kỳ mềm mại trở nên rất nghiêm túc, “Anh, cũng đã là của tôi rồi sao?”
Hôm nay tổ chức cả một chương trình lớn, thủy tinh màu đen vốn ngụ ý cho quá khứ đen tối mà cô từng phải trải qua, khi cầm cái búa màu hồng nện xuống, thì nghĩa là quá khứ bóng tối đó cũng đã biến mất, còn lại, chính là lời hứa hẹn cả đời của anh, chiếc nhẫn khéo léo tinh tế trang nhã này, cũng có nghĩa rằng, anh thôi không phong lưu nữa. Nhưng, tối nay thật là chồng chất tai nạn, trong lòng Hắc Diêm Tước không thật sự yên ổn, lại còn bị ánh mắt mong đợi này của Tường Vi làm cho tràn đầy tự tin, anh khẽ mỉm cười, có điều nụ cười ưu nhã không tương xứng với vẻ mặt kiêu ngạo, “E hèm, anh còn phải suy nghĩ đã!”
Hả... Nghĩa là sao?
Tường Vi nhìn chằm chằm người đàn ông chết tiệt này. Hắc Diêm Tước ưu nhã xoay người, trở về chỗ mình, bữa tối hôm nay, giờ mới chính thức bắt đầu!
Đây xem như là... Cầu hôn hả? Chiếc nhẫn được đeo vào tay cô, đám cưới diễn ra vào một tháng sau, nhưng ___ cứ như này sao? Xỏ nhẫn vào xong, tuyên bố một câu cô là của anh rồi, thế là xong???
Đẩy thủy tinh màu đen đã bị dỡ ra sang một bên, đêm nay thật là một đêm vừa truyền thống vừa tuyệt vời. Hưởng thụ thế giới đầy hoa, nghe violon du dương, món ăn tinh mỹ, ánh đèn rực rỡ, giống như trong mơ vậy, lòng cô có chút lơ lửng, tất cả mọi khổ nạn, đều đã kết thúc rồi sao?
Cô đang mong đợi, từ nay đắm chìm trong hạnh phúc.
Hai tuần sau.
Tường Vi ngồi trong phòng khách của nhà trẻ, giáo viên đi vào, có chút bất đắc dĩ nhìn Tường Vi, đi theo sau là Tiểu Trạch với vẻ mặt hả hê.
Hai tuần nay, Tường Vi đã bị gọi tới trường học 5 lần rồi!
May sao mà giấu được Hắc Diêm Tước, nếu không với tính của anh, Tiểu Trạch chắc chắn sẽ nếm mùi đau khổ.
“Thẩm tiểu thư, phải không? Xin chào, thật xin lỗi lại phiền cô phải tới đây một chuyến. Do là các giáo viên khác phản ánh lại, Tiểu Trạch ở lớp nếu không ngủ gật thì cũng là vẽ những thứ bản đồ kỳ quái lên giấy, những bản đồ đó, các giáo viên xem đều không hiểu, sau giờ học bé còn luôn chạy tới khu dành cho học sinh nữ làm phiền các bạn nhỏ khác, nhất là đôi chị em song sinh vừa mới chuyển trường tới đây.”
“Các người ngu ngốc thì dĩ nhiên là xem không hiểu rồi, đây chính là sơ đồ tôi luôn muốn vẽ lại sau mỗi lần làm nhiệm vụ, các người xem hiểu mới là lạ, còn nữa, sao lại là tôi cuốn lấy đôi chị em song sinh kia hả, rõ ràng là bọn họ cuốn lấy tôi mà.” Tiểu Trạch ngoác miệng, lẩm bẩm.
Tường Vi bất đắc dĩ lườm Tiểu Trạch, Tiểu Trạch tủi thân cúi đầu.
Giáo viên moi một tờ giấy thi trong cặp ra, “Nói cũng lạ, Tiểu Trạch chưa bao giờ nghe bài trên lớp, nhưng đi thi luôn được điểm tối đa. Nhưng cô hãy xem bài thi này, câu hỏi đề thi khoa xã hội này, Tiểu Trạch trả lời là ‘thật là ghê tởm’, mới được 98 điểm.”
Tường Vi xấu hổ cười, “Chỉ được 98 điểm sao?”
Giáo viên gật đầu một cái.
Tường Vi vẻ mặt rối rắm dắt tay Tiểu Trạch, nói xin lỗi với giáo viên, “Phiền cô quá, về nhà tôi sẽ dạy bảo cháu, sau này còn phải làm phiền cô giáo nhiều, vậy trước tôi đưa cháu về đã nhé.”
Giáo viên đứng một bên nhìn hai mẹ con, gật đầu một cái, đi ra ngoài.
Tường Vi nắm tay Tiểu Trạch đi ra khỏi nhà trẻ.
“Tiểu Trạch, nói cho mẹ biết, đề bài là gì mà Tiểu Trạch của chúng ta không biết làm, còn viết thật là ghê tởm nữa?”
Tiểu Trạch gõ đầu một cái, một ánh cười thoáng qua đôi mắt xinh đẹp, ngay sau đó... Hỏi, “Mẹ, Tiểu Trạch được sinh ra như thế nào ạ?”
Tường Vi ngẩn người, mím môi, vẻ mặt có chút khốn quẫn, “Rốt cuộc cũng có chuyện Tiểu Trạch của chúng ta không biết sao? Đương nhiên là từ bụng mẹ mà sinh ra a!”
“Vậy tại sao mẹ không ăn con vào trong bụng?” Tiểu Trạch phát ngôn không làm cho người ta kinh ngạc thì cũng làm cho người ta sợ muốn chết.
Tường Vi sững sờ tại chỗ, nụ cười cứng lại.
Tiểu Trạch ha ha cười, vui sướng lôi kéo Tường Vi, nhún nhảy, “Ha ha, đùa đấy mà..., thầy con bảo trước tiên mẹ phải ăn nước bọt ba nhổ ra, sau đó tiêu hóa một phát sẽ có Tiểu Trạch, Tiểu Trạch ngày càng lớn lên, lớn tới nỗi mẹ không chịu được nữa, liền chui từ trong bụng ra ngoài! Ừhm... Thì ra là do nước bọt của ba biến thành, thật ghê tởm a! Cho nên đề bài của giáo viên ra, không trả lời cũng được.”