Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong lòng nổi lên chút không đành lòng, Tường Vi nhanh chóng xé ít vải ở váy mình, cẩn thận mà băng bó cho con chó nhỏ: “Tại sao lại không cẩn thận như vậy, chủ nhân của mày đâu? Cứ nằm ở đây rất nguy hiểm đấy!”
Bên cạnh là đường cái rộng lớn, cách vài giây là lại có có xe lao vùn vụt qua, thổi bay một mảnh bụi mù mịt, cũng thổi bay làn váy và mái tóc của Tường Vi. Tiếng xe lao như bay trong màn đêm thật khiến cho người ta sợ hãi, khả năng có thể đâm vào con chó nhỏ bất cứ lúc nào.
Khẽ thở dài, sau khi Tường Vi băng bó cho nó xong, lại thả nó về chỗ cũ, trong lòng đột nhiên có chút không muốn: “Cún đáng thương, mày tên là gì? Mày đang ở chỗ này đợi chủ nhân sao?”
“Ử ử!” Con chó nhỏ rên hai tiếng, khập khiễng bước tới chỗ chân trần của Tường Vi, cái đầu nhỏ cọ cọ vào da thịt mềm mại của cô, giống như là đang làm nũng.
“Ha ha, không cần cảm ơn tao đâu, tao cũng chỉ là tiện tay mà làm thôi.” Cô bị động tác làm nũng của con chó nhỏ chọc cười, tiếng cười mềm mại vô thức theo răng truyền ra ngoài, từ sau khi cha mẹ mất, cô hầu như rất ít cười.
“Gâu gâu!” Con chó nhỏ đứng bằng hai chân sau, hai chân trước chật vật mà vị lên chân cô, giống như con nít mong muốn được người lớn ôm ấp bế bồng, dùng con mắt to tròn đen nhanh đáng thương mà nhìn Tường Vi.
Trong lòng chợt mềm nhũn, “Muốn theo tao về nhà, phải không?” Như là đọc được tiếng lòng của con chó nhỏ, Tường Vi có loại thương cảm không nói nên lời, ngồi xổm xuống, ôm nó vào trong ngực, “Nhưng mà đi theo tao, không chắc là có thể sống những ngày tốt lành đâu nha!”
“Gâu gâu!” Con chó nhỏ vui sướng mà cọ cọ vào ngực cô.
“Ha ha, đừng hối hận đấy nha! Vậy sau này tao sẽ gọi mày là Tiểu Khả Liên (nhóc đáng thương) ” Khóe môi cong lên một nụ cười xinh xắn, mái tóc đen xanh tản ra hai má lúm đồng tiền xinh đẹp, “Tiểu Khả Liên, ha ha, Tiểu Khả Liên...”
Tường Vi ôm con chó nhỏ, vào đúng lúc xoay người lại, đột nhiên – –
Kíttttt – –
Một tiếng phanh xe thật dài phá vỡ bầu trời đêm, tại mặt đường xi măng vẽ nên một vết bánh xe, một chiếc xe đua Bugatti Veyron màu đen số lượng có hạn trong nháy mắt dừng tại bên đường!
Tường Vi đột nhiên run lên, theo phản xạ mà bảo vệ Tiểu Khả Liên vào trong ngực, hai luồn sáng cảu đèn xe, khi cô quay lại, áng sáng đó đập thẳng làm cô không mở mắt nổi, cảm giác như có hai con mắt nóng rực đang chiếu thẳng vào cô, cô vô thức mà lui về phía sau hai bước.
Bỗng chốc, cửa xe mở ra, một giọng nam khàn khàn thuần hậu, mang theo uy phong không thể kháng cự vang lên: “Lên xe!”
Hít một hơi lạnh, ngực Tường Vi siết chặt, là tiên sinh!
– – – – Nhật ký Tường Vi (5) – – – –
Trải qua trăm vạn năm quá trình tiến hóa, đã tạo ra một loại động vật ăn thịt hoàn mỹ – – con báo!
Nó có một đôi mắt hồn phách kinh người, bất cứ lúc nào đều như mũi tên rời khỏi dây cung, hung hăng bắn về phía con mồi của nó!
Thời điểm nó tiến công, không giống như mũi tên bay theo một đường thẳng, mà một đường uốn lượn, cái này ăn khớp với đặc điểm mai phục của nó, thường thường luôn dưới tình huống con mồi không có phòng bị nào, kiến huyết phong hầu (van: ai bt cái này là gì không chỉ mình vs)
Thời điểm nó săn bắt, từ trước đến giờ không cần suy xét nên hạ gục con mồi như thế nào, bởi vì những kỹ năng này đã sớm dung nhập vào bên trong bản năng của nó, nó giống như máy tính rất chính xác mà hạ gục con mồi, một phát cắn đứt cổ con mồi!
Dù cho bạn có đứng trước mặt nó, dù là gần trong gang tấc, nhưng lại không thể làm gì được nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân biến thành con mồi của nó, trơ mắt nhìn máu chảy tuôn ra từ miệng nó – –
Tiên sinh, chính là con báo như vậy, hung ác tàn bạo làm cho người khác không thể có khả năng phản kích