Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ầm ầm ——
Bầu trời xuất hiện những tia sấm, bọn người hầu nhanh chóng mang Tường Vi chạy về hướng nhà gỗ nhỏ.
"Đã hơn nửa đêm, thời tiết nói thay đổi liền thay đổi ngay!" Người hầu Giáp vừa đưa mắt nhìn màn trời tối mịt vừa nói.
"Anh đừng dài dòng nữa, nhanh chóng khiêng cô gái này trở về, nếu không một hồi mưa bão tới, chúng ta tối nay cũng đừng hy vọng được ngủ ngon giấc!" Người hầu A nói nhỏ.
Người hầu B thở không dám thở "Hai người nói, tiên sinh thật là tàn nhẫn, năm ngoái ‘chuyện dâng quà tặng’ đêm đó, cũng là mấy anh em chúng mình khiêng Tường Vi về! Lần đó máu thịt mơ hồ, lần này lại là sốt cao không ngừng, ai… một cô bé êm đẹp"
"Suỵt! Anh mau ngậm miệng lại đi, lời này nếu như bị người khác nghe được, chúng ta đều sẽ gặp họa! Chuyện của tiên sinh anh trông nom nhiều như vậy làm gì? Dù thế nào đi nữa hắn ta là người có tiền có thế, nhiều phụ nữ còn muốn dựa vào, tôi thấy, đây cũng là ‘phúc khí’ của Tường Vi!" Người hầu C vội vã nói.
"Phúc khí? Tôi thấy là xúi quẩy thì đúng hơn!" Người làm D không cho là đúng thốt ra.
"Thử xem, đổi lại là con gái nhà các anh, nếu bị hành hạ thành cái bộ dáng này, xem các anh còn dám nói mát không!" Người làm B cực kỳ có lương tâm nói, chỉ là, thân là người hầu, ai dám quản chuyện của tiên sinh đây?
"Câm miệng cho tao! Đừng nói mày lo lắng cho nó! Sự thật chính là mày ghen tỵ với Mai Linh nhà tao, thừa dịp nó không có ở đây quyến rũ tiên sinh! Đừng cho là tao không biết tính toán của mày, nói cho mày biết, chỉ cần có thím Hắc tao ở đây một ngày, mày cũng đừng mơ từ Quạ biến thành Phượng Hoàng!"
"Ưmh" lửa nóng đau đớn trên gương mặt, cái tát này đánh tan tuyến nước mắt của cô, nước mắt không chịu khống chế chảy xuống, lẫn vào nước lạnh như băng, khiến sợi tóc dính thật chặt dính vào trên mặt, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác và kinh hãi!
"Con không có, con không có dụ dỗ tiên sinh! Ô ô" lúc này, không biết dũng khí của cô từ đâu tới lại vô cùng kiên trì!
"Còn dám mạnh miệng!" thím Hắc cúi ngườ xuống, bàn tay mập mạp nắm lấy tóc của Tường Vi vật lộn một hồi.
"Ô ô không có, không có" cô nhịn đau đớn, theo phản xạ né tránh, nhưng vết đỏ tươi ở cổ tay vẫn bắt mắt, cô thật không có quyến rũ tiên sinh ô ô
"Tao đánh chết mày! Còn dám mạnh miệng!" thím Hắc vung quả đấm, đánh loạn lên thân thể gầy yếu phía dưới.
"A"
Từng cái đánh, rơi vào thân thể của cô, cơ hồ có thể nghe được âm thanh xương sườn gãy.