Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: V.O
"Ba, chuyện gì vậy? Sao ba đối xử với bọn họ..." Vương Nghiên trợn mắt há hốc mồm.
"Con câm miệng!" Vương Đại Đức lườm cô một cái, lạnh lùng nói.
"Vương Đại Đức, vừa rồi con gái ông..." Tiếu Tử Du mở miệng.
"Là nó không đúng, là nó không đúng!" Vương Đại Đức nói, trở tay đánh một cái tát, tát lên mặt Vương Nghiên, đánh cho Vương Nghiên lờ mờ: "Nghiên Nghiên vừa từ nước ngoài trở về, chưa từng gặp cháu trai, cháu gái đây. Nếu quả thật có chỗ xúc phạm, vẫn xin các cháu thứ lỗi, thứ lỗi."
"À..."
Tiếu Tử Du cười lạnh, lùi đến bên cạnh Cố Niệm, nói: "Đúng là yếu ớt. Niệm Niệm, hay là cậu đến đi. Chúng ta có oán báo oán, có cừu báo cừu. Cho dù cậu làm gì, hôm nay bọn anh đây cũng chống cho cậu."
Lời nói vừa ra, ánh mắt mọi người, đã hướng lên người Cố Niệm.
Cố Niệm nở nụ cười nhẹ với Tiếu Tử Du, sau đó từ từ đi đến trước mặt Vương Nghiên. Vương Nghiên bị cô nhìn chằm chằm, vô thức rụt rụt cổ.
Cố Niệm cười nhạo, sau đó lướt qua cô ta, đi tới trước mặt Chu Hi.
"Niệm, Niệm..."
Chu Hi chột dạ lại hoảng loạn nhìn cô.
Nhìn đến đây, hắn còn không rõ cái gì chứ? Thân phận của Cố Niệm, chắc chắn không phải là “nhân viên làm công bình thường ở quán trà sữa”. Nói không chừng, còn có tiền có thế hơn nhà họ Vương. Hắn thật sự là bị mỡ heo che mắt, thế mới bỏ trân châu, chọn hạt cát.
"Niệm Niệm, anh sai rồi, em tha thứ cho anh...Á..."
Hắn còn chưa nói xong, Cố Niệm đã đá một phát lên đũng quần của hắn.
"Á..."
Chu Hi kêu thảm một tiếng, che bên dưới ngã lăn lộn trên mặt đất.
"Cặn bã, cũng xứng kêu tên tôi!"
Cố Niệm nói xong, nhấc chân bước một bước tới phía Chu Hi.
Chu Hi cho rằng cô lại muốn đá hắn, sợ tới mức nhanh chóng rụt về sau một chút.
"A..."
Cố Niệm cười lạnh, đi qua bên cạnh hắn, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
"Cặn bã! Sau này tôi gặp anh một lần, sẽ đánh anh một lần!"
"Sau này còn dám chân đạp mấy thuyền, cẩn thận bản tiểu thư trực tiếp thiến anh!"
"Đi chết đi! Tên cặn bã!”
...
Đám bạn xấu uy hiếp một trận, kiêu ngạo bỏ đi.
Hiện trường, lại không ai dám tiến lên phía trước ngăn cản bọn họ.
"Không nghĩ tới cậu lại là người như vậy!" Vương Đại Đức tức giận nói.
"Vương tổng, anh đừng nghe bọn họ nói bậy, con tôi bị vu oan, anh phải báo thù thay chúng tôi..."
"Cô câm miệng cho tôi! Cô có biết người hôm nay cô đắc tội là ai không? Những người đó, là người các người có thể chọc được à? Được rồi được rồi, các người cút đi. Nhà họ Vương sẽ không đầu tư gì cho nhà họ Chu nữa..."
...
"Hôm nay thật sự cảm ơn!"
Cửa khách sạn, Cố Niệm nói.
"Cảm ơn cái gì chứ, khách sáo! Một đạp vừa rồi của cậu, đúng là giải hận! Đêm nay đi S•N, chơi cho đã?" Tiếu Tử Du nói.
"Đương nhiên! Đêm nay nhất định phải không say không về!" Cố Niệm nói.
"Ừ, quá tốt rồi!"
"Đi đi đi!"
...
"Cố tiểu thư..."
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng khóc thê thảm.
...
Bạch Thận Ngôn đi từ trong khách sạn ra, đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, tóc tai bù xù quỳ trước mặt Cố Niệm, ôm chân cô, khóc lóc nức nở. Y nhìn kỹ, phát hiện người phụ nữ này, đúng là vị vung chi phiếu ở nhà hàng hôm đó.
"Cố tiểu thư, cầu xin cô... tôi biết tôi sai rồi, lúc trước, tôi không nên đối xử với cô như vậy... nhưng, những chuyện này đều là ý của tôi, không liên quan tới con tôi... cầu xin cô, nhờ bạn cô nói tốt với Vương tổng, đừng cắt đứt đầu tư cho nhà họ Chu chúng tôi...nếu không, nhà họ Chu sẽ xong..."
Mẹ Chu Hi ôm chân Cố Niệm, khóc thê thảm.