Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tổng Giám Đốc, Em Muốn Lấy Anh
  3. Chương 8-1
Trước /33 Sau

Tổng Giám Đốc, Em Muốn Lấy Anh

Chương 8-1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Năm sau công ty an bài hoạt động tại Ôn Tuyền, bởi vì vấn đề thời tiết, vẫn kéo dài tới giữ tháng tư, thành ba ngày thưởng du xuân thưởng tại Ôn Tuyền, từ thứ sáu đến chủ nhật, trừ những nhân viên phải ở lại trực và nhân viên có việc riêng, mấy trăm người kéo đến đông kín suối nước nóng làng du lịch.

Làng du lịch Ôn Tuyền này rất lớn, thiết bị xa hoa, khoảng cách giữ các tiệm cơm khá xa, có khuôn viên đặc biệt có người nhận đưa đón khách, mọi người không cần đi tới khi chân nhũn ra nữa.

Tiệm cơm đều là những biệt thự nhỏ độc lập, phân ba khu A, B, C, khu C là khu bình thường, mỗi một biệt thự có ba tầng, trang bị đầy đủ, có phòng bếp, phòng khách, phòng ngủ và phòng giải trí riêng. Năm, sáu người độc lập có thể ở cùng một lúc. Diendanlequydon.com Bình thường phần lớn nhân viên sẽ được phân vào ở khu C. Mỗi ngôi biệt thự cách nhau năm mét, khá thuận tiện cho mọi người tụ tập vui chơi.

Khu B là khu hào hoa, cũng là biệt thự ba tầng, nhưng mà mỗi tầng một gian phòng, bên trong thiết bị đầy đủ, có phòng khách độc lập. Mỗi gian phòng trong biệt thự này Ôn Tuyền trang bị hơi lớn hơn một chút, mỗi biệt thự cách nhau mười mét, không khí trong lành yên tĩnh, các quản lý có cấp bậc sẽ ở nơi này, cấp cao ở tầng cao, còn một số rất ít nhân viên không được phân vào khu C cũng ở tại khu B.

Khu A là khu VIP, có gác cổng riêng, muốn đi vào tiệm cơm phải có thẻ mở cửa phòng riêng, biệt thự hai tầng chỉ dành cho một người hoặc một gia đình ở, có khuôn viên độc lập, hồ bơi Ôn Tuyền, mỗi biệt thự cách nhau ít nhất ba mươi mét.

Thẩm Thác Vũ và một số quản lý cấp cao ở tại khu vực này.

Trừ biệt thự Ôn Tuyền vốn có mô hình nhỏ hoặc hồ bơi Ôn Tuyền bên ngoài, cách biệt thự ba trăm mét là khu vực rất rộng lớn, có trang thiết bị lớn nhỏ nhiều chức năng và đầy đủ các thiết bị trò chơi hiện đại, công ty đã mua phiếu cho mỗi nhân viên,ba ngày ở chỗ này có thể tùy ý hưởng thụ giải trí.

Trừ khu A tầng quản lý rất ít ra bên ngoài, chung quanh có thể thấy được mọi người vui vui mừng mừng, tụm hai tụm ba hoặc kết thành đội đồng nghiệp công ty.

Dưới tình huống này thỉnh thoảng Lăng Tư Miểu lại gặp được người quen nên cúi đầu chạy về phía khu A.

Thẩm Thác Vũ bảo tài xế Tiểu Ngô cho cô dừng ở chỗ thẻ mở cửa phòng, để cho cô vừa đến tự do hoạt động phải đi tìm anh, còn có một câu không cần anh nhắc nhở cô cũng rõ ràng, "Khiêm tốn một chút" .

Đến trước cửa ngôi biệt thự Thẩm Thác Vũ đang ở cái kia, lần nữa xác nhận bốn xung quanh không có người nào, mới dùng thẻ ra vào mở cửa tiến vào.

Lầu một là phòng khách, bên trong có người ở xem phim, cũng không phải Thẩm Thác Vũ, mà là một cô gái, tóc xoăn từng lọn, vóc người mỹ lệ, thấy cô tự mở vửa vào chỉ hơi nhướng mày mang theo chút kinh ngạc, dùng ánh mắt quan sát ở trước cửa Lăng Tư Miểu diendanlequydon.comvẫn duy trì tư thế một tay đẩy cửa, nửa người Lăng Tư Miểu tiến vào.

Lăng Tư Miểu cảm giác máu toàn thân như đông cứng lại, đến nỗi thân thể tê dại lạnh ngắt, đầu óc trong chốc lát trống không, tại sao trong phòng của Thẩm Thác Vũ lại có phụ nữ, hơn nữa đối phương dương dương tự đắc hoàn toàn không giống như là khách?

"Cô là. . . . . . Lăng Tư Miểu phải không, nhân viên bộ phận quan hệ trong công ty: “ Đối phương khẽ cau mày, là ở suy tư xác nhận mà không phải phiền não, thế nhưng cô ấy nhận được mình, khiến đầu óc Lăng Tư Miểu vốn hỗn hoạn càng thêm thắc mắc.

Giống như biết cô không hiểu, cũng không có thừa nước đục thả câu, cô ấy trực tiếp giới thiệu thân phận: "Tên tôi là An Kiều, vợ của Trịnh Linh tôi xem qua ảnh các cô chụp chung."

Cô giống như người treo ở giữa không trung đột nhiên bị trả xuống đất, Lăng Tư Miểu cảm thấy muốn chìm, trong lòng hơi thả lỏng, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: Thì ra là vợ của Trịnh Linh . . . . . không thì…

Nhưng là ngay sau đó cô lại khẩn trương hơn, tại sao vợ Phó tổng giám đốcTrịnh lại ở chỗ này, Thẩm Thác Vũ đã nhắc nhở cô phải khiêm tốn chút, không phải là cô đã gây họa chứ?

"Không phải cô muốn đứng luôn tại cửa ra vào chứ?" An Kiều nhìn cô mấy lần, “Hay không muốn ở chung với tôi?"

"Không có." Cô vội vàng lắc đầu, ngoan ngoãn đi vào bên trong phòng, xoay người rón rén đóng kín cửa, có chút luống cuống mà đi đến bên sofa.

Trịnh phu nhân này hình như không dễ dàng sống chung, so với Phó tổng giám đốc Trịnh hiền lành thì khác nhau một trời một vực, ánh mắt của cô ấy làm cô có cảm giác như mình đang bị thẩm vấn, cảm giác chân tay thừa không biết để đâu.

"Cô là đến tìm Thẩm Thác Vũ, hãy tìm Trịnh Linh?"

"Tôi không phải tìm Phó Tổng giám đốc Trịnh." Lăng Tư Miểu không dám thừa nhận, không thể làm gì khác hơn là phủ nhận, đây cũng là lời nói thật, không phải là thời gian làm việc, không phải là vấn đề công việc, cô tìm tới làm gì.

"Nghe nói cô làm việc rất nghiêm túc, giúp Trịnh Linh không ít việc."

"Phó Tổng giám đốc Trịnh dạy tôi rất nhiều, tôi làm tốt công việc của chính mình, chưa tính là giúp được cho anh ấy."

"Khiêm nhường rồi, nhưng Trịnh Linh khen cô không ít."

"À, cám ơn Trịnh phu nhân nói cho tôi biết, nếu không tôi còn không biết." Lăng Tư Miểu cười đến mắt cong cong, giống như hồ thật lòng cảm kích.

An Kiều chỉ chỉ trên lầu, "Không tin? Trịnh Linh đang ở phía trên, một lát nữa xuống cô có thể hỏi anh ấy."

A. . . . . . Lăng Tư Miểuhiện tại không muốn gặp lại Trịnh Linh nha! Cô ngượng ngùng cười, chột dạ nghĩ muốn trốn ngay lập tức. "Thật sự tôi không tới tìm Phó Tổng giám đốc Trịnh, Trịnh phu nhân, không phải tôi quấy rầy hai người tụ hội à không phải tôi quấy rầy hai người đoàn tụ chứ?? Tôi cũng không có việc gì quan trọng nên đi trước." Mang theo ánh mắt chờ đợi, cô nhìn An Kiều, thật hy vọng đối phương gật đầu nói một tiếng “Tốt.”.

Cô gái này thật rất thú vị, An Kiều cảm thấy lăng tư ánh mắt của Lăng Tư Miểu rất linh động , nhưng mà cặp mắt kia hiện tại như muốn nói: “Thả ta đi đi, thả ta đi đi.", cảm giác như chú cún nhỏ vậy, mà vừa rồi thái độ của cô cũng không tốt, nhưng Lăng tư Miểu vẫn không có biểu hiện tức giận.

Cô đến tìm Thẩm Thác Vũ. An Kiều sao mà không biết chứ.

Bằng vào quan hệ không rõ ràng với Thẩm Thác Vũ, thật ra thì Lăng Tư Miểu hoàn toàn có thể cao ngạo ngẩng đầu, không cần ở chỗ này cầu khẩn mình, một dáng vẻ muốn lách người trốn đi.

Nhớ tới ám hiệu Thẩm Thác Vũ ra hiệu với mình lúc trước, An Kiều làm bộ như  không hiểu ý của Lăng Tư Miểu. Mặc dù đối phương cái gì cũng đều viết rõ ràng trên mặt: "A, cô đến tìm Thẩm Thác Vũ sao. . . . . .". Giọng nói đặc biệt kéo dài, nụ cười chứa đựng ý vị sâu xa tiếp tục trên dưới quan sát Lăng Tư Miểu.

"Thẩm Thác Vũ con hồ ly kia, vẫn còn có khả năng hấp dẫn giống cô gái nhỏ đơn thuần  như cô vậy, cô không sợ sẽ bị lừa sao? Mất cả người?" Lãnh không ngại tới câu ngoan, nhắm thẳng vào quan hệ không hề tầm thường của Lăng Tư Miểu và Thẩm Thác Vũ .

Gì? Lăng Tư Miểu thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm, vị Trịnh phu nhân này, cô nghĩ là mình là ai a, tại sao cô ấy có thể hủy thanh danh của Thẩm Thác Vũ!

"Trịnh phu nhân, Thẩm. . . . . . Tổng giám đốc Thẩm không phải là người như thế." Rũ xuống quả đấm siết chặt, để cho giọng nói của mình hết sức bình thản.

An Kiều khẽ nhếch cằm, cười có chút đùa giỡn, "Thế nào, không tin tôi nói? Cái người kia giảo hoạt nhất rồi, bán cô còn có thể để cho cô thay hắn đếm tiền, về sau cô sẽ biết."

Lăng Tư Miểu đột nhiên nghĩ tới lời Trần tỷ nói, Thẩm Thác Vũ đã từng thích qua vợ của Trịnh Linh, hai người từng tranh chấp vì cô ấy, trong lòng Lăng Tư Miểu chua xót, không phải ghen, là đau lòng.

Thẩm Thác Vũ thích qua người trước mặt này, cô không có cho anh tình yêu, cũng không có đau lòng anh đang đường tình quanh co, lại vẫn có thể sử dụng  ngữ điệu trơ trẽn, nói anh không tốt.

Bởi vì đè nén tức giận trong lòng, hô hấp Lăng Tư Miểu tăng thêm, mím môi nuốt mấy lần, mới có thể giữ lễ phép, "Anh ấy là một người tốt, đối với mọi người rất dịu dàng cũng rất săn sóc, xin không cần nói anh ấy như vậy."

Dừng lại, nuốt xuống hai cái, Lăng Tư Miểu cúi đầu, không muốn nhìn lại nụ cười đùa cợt trên mặt An Kiều, cô nói tiếp lời mình đang nói: "Cám ơn Trịnh phu nhân quan tâm tôi, tôi là một người trưởng thành, tôi hiểu biết rõ mình đang làm gì, tôi không biết ăn nói, nhưng tôi cảm thấy được đánh giá một người là không thể tùy tiện, ngôn ngữ sẽ làm bị thương người, cũng rất dễ dàng làm người khác hiểu lầm."

"A, xem ra quan hệ của cô và Thẩm Thác Vũ thật không đơn giản nha, bảo vệ cho hắn như vậy, nghe tôi nói hắn cũng không cao hứng." Coi như giọng mang theo hài hước, An Kiều cũng không mất được cao ngạo trong giọng nói.

"Không có, là tài xế tiểu Ngô có chuyện, nhờ tôi đến trả thẻ mở cửa phòng cho Tổng giám đốc Thẩm, anh ấy là ông chủ của tôi, nhân phẩm ở công ty ai cũng biết." Lấy cớ này là vì vừa rồi cô chợt nghĩ ra, ngẩng đầu lên đem thẻ mở cửa phòng hướng mặt bàn vừa để xuống, nhìn thẳng sao mà yên tĩnh được kiều, "Trịnh phu nhân, mới vừa rồi ngài nói với ta lời nói, ta nhớ tính không tốt bất quá nhớ rồi, còn có đồng nghiệp đang đợi, đã không đợi Thẩm Tổng xuống, đi trước." Nói xong không hề nữa chờ sao mà yên tĩnh được kiều tỏ thái độ, bước nhanh xoay người rời đi.

Cô rất tức giận, thật rất tức giận, tức giận đến không thể ở lại nữa.

An Kiều bắt chéo hai cánh tay, không để ý đến Lăng Tư Miểu, khóe miệng vẫn chứa đựng nụ cười hứng thú , đám người ở ngoài đã đi cửa cũng đã đóng lại, mới quay đầu khiêu khích nhìn về phía lầu hai chỗ rẽ cầu thang , "Thế nào, đều nghe được, còn không bỏ xuống được đi?"

Lăng Tư Miểu thị giác không thấy được chỗ đó, cô cũng đã sớm liếc lên có người đứng ở nơi đó.

Thật ra thì trên lầu vẫn có một người ở đây, lúc này Trịnh Linh cũng không ở trên lầu, sớm đi ra ngoài, Trịnh Linh, Thẩm Thác Vũ cùng Quý Ngàn Hình ở chỗ này chơi bài, sau đó Quý Ngàn Hình muốn bơi lội, kéo Trịnh Linh đi chỗ đó bồi hắn. Cô ngại trở về cầm đồ bơi phiền toái, vừa đúng lúc Thẩm Thác Vũ tìm cô, nói có chút chuyện cần giúp, vậy chỉ có một người ở lại chỗ này rồi.

Sau khi hai người nói xong, Thẩm Thác Vũ lơ đãng để lộ cho cô một chút "Chuyện vụn vặt", sau đó bày tỏ có một chuyện quan trọng hơn phải đợi điện thoại, bảo cô đi xuống xem ti vi, sau đó không bao lâu, Lăng Tư Miểu đã tới rồi.

"Nghe cô lừa gạt cô ấy nói Trịnh Linh cũng ở đây, sẽ không đi xuống, tránh cho cô ấy chỉ nhìn đến một người." Thẩm Thác Vũ từ từ đi xuống, một chút lúng túng khi nghe lén bị bắt được cũng không có, trên mặt cười rạng rỡ, giọng nói dịu dàng, trong lời nói đều là săn sóc.

Xuy! Trong lòng An Kiều hừ lạnh, giọng nói khinh thường, "Ít nói nhảm, anh nói cho tôi biết Trịnh Linh rất quan tâm cô gái Lăng Tư Miểu này, sau đó bày tỏ anh cảm thấy cô ấy cũng rất tốt, để cho tôi giúp anh xem người một chút, giữ giữ cửa cái gì, đây đều là lấy cớ thôi." Rõ ràng là biết trong mắt cô không tha cho hạt cát, càng không tha cho người phụ nữ nào có ý đồ với Trịnh Linh, nói dối cô để cô cảm thấy Lăng Tư Miểu có lòng tham, ý đồ xấu.

Tính khí cô nóng nảy, nhưng cũng không phải ngu ngốc, sau khi thấy Lăng Tư Miểu, lại nói mấy câu, cũng biết là bé gái đơn thuần trong lòng cô cảm thấy cái loại người kia ngu xuẩn.

Trịnh Linh thật sự đã nhắc tới cô gái này với cô, cũng bày tỏ lo lắng đối với quan hệ dây dưa của cô gái này và Thẩm Thác Vũ, bọn họ biết Thẩm Thác Vũ nhiều năm rồi, cũng biết hắn không phải cái loại dễ dàng bỏ xuống, cho nên hắn đối với Lăng Tư Miểu mà nói, mặc dù là cố ý kích thích cũng là một loại nhắc nhở.

Mặc dù nói không biết Thẩm Thác Vũ trong hồ lô bán thuốc gì, nhưng chuyện này cho cô là thât sự khiến cho cô kinh nhiên không sai.

Quảng cáo
Trước /33 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kẻ Hùn Vốn

Copyright © 2022 - MTruyện.net