Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Cà ri
Tống Thập Nguyệt bị dọa muốn hét lớn, nhưng cô sợ Chu Diệu Diệu sợ hãi, dù sao Chu Diệu Diệu so với cô còn nhát gan hơn, hơn nữa loại chuyện này vốn phát sinh ở nhà cô, bây giờ nhà Chu Diệu Diệu cũng như vậy.
Tống Thập Nguyệt lo lắng cái này có thể là phiền toái cô mang đến. Buổi tối ngày thứ ba, cô quyết định làm thí nghiệm ở khách sạn, trước khi ngủ, cô dùng điện thoại chụp lại vòng quanh căn phòng. Vốn túi với ô của cô được cô đều chỉnh thề trên sô pha, nhưng sau khi tỉnh ngủ, trên sô pha chỉ có ô. túi thì rơi xuống đất, hơn nữa "tư thế" của cái ô còn rất mất hồn, hơi nghiêng dựa vào đệm dựa.
Tống Thập Nguyệt so sánh với ảnh chụp, lúc đó cái ô bị cô tùy ý để trên cái túi, hơn nữa còn để ngang.
Thật sự "thứ đó" ở cùng cô!
Tống Thập Nguyệt đần độn kiên trì đi làm, một người ngồi ở phòng làm việc của tổng giám đốc thất thần uống cà phê, cho dù sau này Hà Biên Thu đi vào có gọi cô vài tiếng, cô vẫn không nghe thấy.
"Tống Thập Nguyệt, gần đây cô rất không có tinh thần, có chuyện gì vậy?"
Tống Thập Nguyệt lập tức đứng dậy, xin lỗi Hà Biên Thu, dù sao hai chuyện khác thường cũng đã nói với Hà Biên Thu, thêm một lời này nữa cũng không nhiều, Tống Thập Nguyệt liền chẳng kiêng dè đem chuyện sáng nay cũng kể cho Hà Biên Thu nghe.
Ban đêm Hà Biên Thu chỉ là muốn tìm chỗ dễ chịu nằm, cái túi kia của Tống Thập Nguyệt là da giả, vừa cứng vừa lạnh, Hà Biên Thu không thích, tối hôm qua liền đem cái túi đẩy xuống đất, để cho mình một cái ô chiếm riêng một chiếc sô pha.
Không nghĩ tới năng lực quan sát của cô còn rất cẩn thận, nhưng cũng đúng, từ sau khi xảy ra chuyện giày cao gót dọa đến cô, hẳn là cô có chút cảnh giác, có chút sợ hãi.
"Có phải là cô nhớ nhầm rồi không?" Hà Biên Thu hỏi.
"Sẽ không, trước khi tôi ngủ có chụp ảnh lại, anh xem." Tống Thập Nguyệt đem ảnh mà cô chụp trước và sau khi ngủ đưa cho Hà Biên Thu xem, để hắn so sánh một chút.
Hà Biên Thu nhướng mày, không nghĩ tới Tống Thập Nguyệt còn chụp ảnh làm chứng.
"Chuyện này cũng thật quỷ dị, có một ngàn khối tiền thưởng." Hà Biên Thu tựa lưng vào ghế ngồi, biểu cảm vẫn tỉnh táo như trước, nhưng lại đang âm thầm qua sát Tống Thập Nguyệt, "Vậy tiếp theo cô định làm thế nào?"
"Tôi không biết a, Hà tổng ở phương diện này có kinh nghiệm gì không?" Tống Thập Nguyệt bỗng nhiên nghĩ tới, "Tôi nhớ được Hà tổng từng nói, anh đã trải qua một số việc, có chút tin quỷ."
"Chuyện kia của tôi là chuyện nhỏ, lúc tôi ngủ có một lần cảm giác mình giống như linh hồn xuất khiếu. Nhưng đồ vật trong nhà vô duyên vô cớ lộn xộn như thế này, tôi chưa từng gặp qua. Nói thật, tôi cũng từng tìm mấy đại sư liên quan cố vấn qua, nhưng không có kết quả. Bằng không cô rảnh rỗi cũng đi hỏi một chút, chỗ này của tôi có phương thức liên lạc."
"Không cần đâu, Hà tổng hỏi cũng vô dụng, tôi hỏi thì càng vô dụng, lại nói đa số đều là lừa tiền, chút tiền ấy của tôi còn không đủ nhét kẽ răng cho bọn họ đâu." Tống Thập Nguyệt cũng không muốn mình đã bị dọa sợ lại còn phải lỗ vốn, "Tôi nghĩ nếu đây mà là quỷ, thì nó cũng là quỷ tốt, tối hôm qua khi tôi chạy trốn bị vấp ngã, nó đã cứu tôi đấy."
"Không tồi, có biết cảm ơn, có chút sức phán đoán." Hà Biên Thi nở nụ cười.
Tống Thập Nguyệt kinh ngạc nhìn Hà Biên Thu một chút, cảm thấy giọng điệu cảm khái này của hắn có chút không đúng.
"Mọi việc có nguyên nhân mới có quả, Tống Thập Nguyệt, cố tìm nguyên nhân trên người mình, nếu có vấn đề thì có thể giải quyết." Hà Biên Thu cảm thấy biện pháp này của mình thật sự là rất khéo, trước kia hắn hao tổn chút tâm tư điều tra Tống Thập Nguyệt, vẫn chỉ tra được một chút da lông, không có ai sẽ so với chính mình hiểu biết bản thân hơn. Cho nên để Tống Thập Nguyệt tự tra, mới giải quyết được vấn đề căn bản.
"Tôi thật sự không nghĩ không ra nguyên nhân của tôi là gì, bình thường tôi rất hiền lành, bảo vệ con người, yêu thương động vật nhỏ, cũng chưa từng là qua chuyện thương thiên hại lý gì, tại sao lại có quỷ tìm tới tôi chứ."
Hà Biên Thu nghe không quen cô luôn dùng từ quỷ hình dung mình, thuận miệng nói: "Có khả năng không phải là quỷ đâu."
Tống Thập Nguyệt sửng sốt một chút, giống như nghĩ tới cái gì, ngượng ngùng ngồi xuống, dùng laptop kiểm tra các loại khả năng.
Hà Biên Thu giống như thấy được bản thân mấy ngày trước, thấy có người cùng hắn gặp được chuyện giống nhau, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy vui vẻ, một người đụng phải là kỳ hoa, hai người như thế, thì chính là linh hồn bầu bạn rồi.
Nghĩ cái gì đâu, cái gì mà linh hồn bầu bạn chứ...
Hà Biên Thu lập tức bỏ đi suy nghĩ này, tiếp tục hoàn thành việc chưa làm xong trong tay, còn Tống Thập Nguyệt, thì ở trên mạng lưới ngao du tìm kiếm.
Trước khi tan việc, Hà Biên Thu hết bận, ngồi một bên nhìn Tống Thập Nguyệt.
Tống Thập Nguyệt than thở đóng lại máy tính, quay đầu vừa vặn đối mặt với Hà Biên Thu.
"Nhìn cô không có tinh thần, muốn đi đâu, tôi đưa cô đi." Hà Biên Thu cầm lấy chìa khóa xe đứng dậy.
"Không cần, sao có thể phiền phức đại lão bản tự mình xuất mã chứ, tôi tự gọi xe là được rồi."
Hà Biên Thi không nói gì, chỉ là cho Tống Thập Nguyệt một cái nhìn chăm chú, liền dẫn đầu đi trước. Tống Thập Nguyệt đành ngượng ngùng đuổi theo, xuống tầng hầm xe, cô nhìn hai bên một chút, xác định không có nhân viên công ty nhìn thấy cô, lập tức mở cửa xe, chui vào ghế sau.
Hà Biên Thi nhớ tới lần trước Tống Thập Nguyệt cũng là nghĩ thế này, nhịn không được hỏi: "Ngồi xe tôi làm cô mất mặt thế à?"
"Không không không, chỉ là nhân khí của Hà tổng quá cao, nếu có người nhìn thấy tôi ngồi lên xe của anh, ngày thứ hai nhất định sẽ vinh dự được lên bát quái đầu đề công ty." Tống Thập Nguyệt khách khí giải thích nói.
Hà Biên Thu không nói gì, trức tiếp lái xe đưa Tống Thập Nguyệt đến dưới nhà trọ.
Về nhà sau, Hà Biên Thu nhận được điện thoại của Chu đặc trợ.
"Hà tổng, tôi hỏi giáo sư lịch sử, nói ba chữ này là Văn chung đỉnh, ý tứ chính là "Tỏa hồn khấu"."
Hà Biên Thu cúp điện thoại, an vị trên ghế sô pha suy nghĩ ba chữ Tỏa hồn khấu này, giống như rất dễ lý giải, chính là dùng tỏa hồn, khả năng chiếc nhẫn kia chính là nguyên nhân làm hồn phách của hắn luôn xuyên đến bên cạnh người Tống Thập Nguyệt.
Hà Biên Thu quyết định đi ngủ sớm một chút, hắn ngược lại muốn nhìn một chút xem hôm nay sau khi Tống Thập Nguyệt về nhà sẽ sợ thành cái dạng gì.
Sau khi Tống Thập Nguyệt tự ăn một chán cá salad, an vị bên cạnh bàn chơi game, không tới 10 giờ, thì có người gõ cửa.
Tống Thập Nguyệt xuyên qua mắt mèo nhìn thấy Lưu Tử An, thì mở cửa nói với hắn nên rời đi.
"Đã trễ thế này, theo lễ phép, anh không nên tới quấy rầy tôi biết không?"
"Thập Nguyệt, anh vừa nghiên cứu xong là phải lập tức tới đây, ngay cả áo blouse cũng không cở." Lưu Tử An giơ áo blouse trong tay lên.
Tống Thập Nguyệt cũng lười uốn nắn hắn, "Cho nên?"
"Có thể cho anh thêm một cơ hội hay không?" Lưu Tử An chân thành hỏi, "Hai ngày này anh đã cản thận mà nghĩ lại mình, anh còn tìm cố vấn yêu đương hai ngàn khối một tiếng, hắn nói trước đây anh quả thực không đúng. Anh thật hối hận rồi, không có sớm một chút trưng cầu ý kiến của hắn."
"Nếu như hắn là chuyên gia yêu đương đủ tư cách, hắn nên nói cho anh nên buông tay, giữa chúng ta không thể nào. Nếu mà anh lại đến đây, tôi nhất định sẽ dọn nhà, đổi số điện thoại, sẽ không để cho anh liên lạc với tôi." Thật ra trong lòng Tống Thập Nguyệt cũng không đành lòng, đặc biệt là khi cô phải đối mặt với đôi mắt lộ ra vẻ đáng thương cỉa Lưu Tử Anh, nhưng hiểu rõ Lưu Tử Anh, nếu chuyện này không nhẫn tâm với hắn, hắn nhất định lòng sẽ mang hi vọng, cô không hi vọng dong dài dây dưa.
"Thập Nguyệt..." Lưu Tử An vừa muốn mủi lòng, thuận lại lời chuyên gia yêu đương nói cho hắn, nhưng bỗng nhiên đôi mắt trợn tròn, mồm miệng không rõ chỉ vào phía sau Tống Thập Nguyệt.
"Có gì." Tống Thập Nguyệt quay đầu, phát hiện cái váy liền màu trắng của cô đang phiêu đãng trong không trung.
"Quỷ, quỷ a!" Lưu Tử An kêu to, ôm đầu xoay người bỏ chạy, chạy được một nửa hắn lại quay trở lại, muốn kéo lấy Tống Thập Nuyệt đi cùng nhau.
"Tôi không đi, nói thẳng cho anh, cho dù tôi đi chỗ nào thì con quỷ này cũng sẽ cùng tồn tại với tôi." Trái tim Tống Thập Nguyệt run rẩy, cứng rắn kiên trì lại cự tuyệt Lưu Tử An.
Sắc mặt Lưu Tử An trắng bệch lại hoảng sợ nhìn Tống Thập Nguyệt, sửng sốt một guây, hắn "A" kêu to, quay người chạy.
Tống Thập Nguyệt đóng cửa lại, đầu đổ mồ hôi lạnh quay đầu, đã thấy chiếc váy không còn bay trên không trung nữa mà đã rơi trên ghế sô pha.
Tống Thập Nguyệt xông vào phòng bếp, cầm lấy dao, đối với căn phòng trống trải nói: "Mặc kệ mi là ai, có gan thì ra đây!"
Không có phản ứng.
"Mi muốn ở cùng tao tới lúc nào?"
Không có phản ứng.
Tống Thập Nguyệt tức giận đi đến bên cạnh chiếc váy màu trắng, cầm dao chỉ vào nó: "Có phải mi còn ở chỗ này hay không?"
"Không nói đúng không, ta sẽ xé mi thành mảnh nhỏ." Tống Thập Nguyệt nói xong liền đi kéo cái váy, cái váy lập tức bay lên, chạy về phía khác.
Lòng Tống Thập Nguyệt càng run run: "Mi rốt cuộc là thứ gì?"
Cái váy lung lay trái phải.
"Ý mày là mi không phải thứ gì?"
Cái váy trên không cúi giật giật.
"Vậy mi là thứ gì?"
Cái váy dạo qua một vòng, giống như có chút do dự, xem ra còn chưa biết miêu tả thế nào.
"Vậy mi sẽ hại ta sao?"
Cái váy lung lay.
"Vậy tại sao mi muốn ở nhà ta?"
Chiếc váy vẫn lung lay.
Thì ra nó cũng không biết là vì sao.
Tống Thập Nguyệt nhíu mày suy nghĩ một chút, để dao xuống. Cô cảm thấy thứ này sẽ không hại mình, bằng không lúc trước cái gối ôm sẽ không cứu cô.
Vì vậy, cô đã hỏi rất nhiều câu hỏi, bắt đầu từ cái thìa, đôi giày, từ đối phương bên kia trả lời tiêu cực, dần dần biết rằng hóa ra là một mỗi đêm sẽ biến thành một vật, nó không muốn điều này.
"Không có hại, còn có thể biến thành các loại đồ vật, vậy mi là tinh linh à?" Tống Thập Nguyệt hỏi.
Cái váy lung lay, lại trên dưới giật giật.
"Mi là tinh linh?"
Chiếc váy cúi giật giật, tỏ vẻ thừa nhận.
"Thật thần kỳ, ta cho tới bây giờ chưa từng gặp qua loại chuyên như thế này."
...
Mấy ngày sau đó, mỗi lần Tống Thập Nguyệt về nhà, đều sẽ kêu gọi tinh linh. Có đôi khi không ở. Tống Thập Nguyệt biết, có đôi khi lúc cô ngủ, đối phương mới có thể xuất hiện, nhưng cũng sẽ không làm ôn ào tới cô, sau khi biến thành một thứ nào đó, ví dụ như điều khiển từ xa, đồ ăn vặt hay là thùng rác vân vân, nó cũng có chung một ham thích, làm sạch mọi thứ trên, sau đó chạy đến trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Thế cho nên hiện tại Tống Thập Nguyệt bỏ này nọ, có thói quen mở tất cả nắp vật phẩm, hơn nữa buổi tối nhất định phải đem rác đi đổ, để thùng rác trống rỗng.
Đây là một Tiểu Tinh Linh thích sạch sẽ.
Một ngày này, Tống Thập Nguyệt trở về nhà như thường ngày, gọi nửa ngày, không thấy thứ gì động, xem là tinh linh không tới, cô liền cởi quần áo ra, đi vào phòng tắm tắm rửa, kết quả là vòi hoa xem không chảy nước.
Tống Thập Nguyệt ngẩng đầu, phát hiện vòi hoa sen đang nỗ lực vặn vẹo, Tống Thập Nguyệt che lại cơ thể của mình, vội vàng khoác áo tắm lên.
Có điều đối phương là tinh linh, bị nó thấy chắc là cũng không sao. Tinh linh này đối với Tống Thập Nguyệt mà nói, cùng với sủng vật thì không khác là mấy.
"Mi cần ta đem ngươi bẻ xuống không?" Tống Thập Nguyệt hỏi.
Vòi hoa sen không động, giống như giả bộ như nhìn không thấy cô.
"Mi không muốn ta để ý tới ngươi à?" Tống Thập Nguyệt hỏi lại.
Vòi hoa sen phun ra một chút nước, ra hiệu Tống Thập Nguyệt là như vậy.
Tống Thập Nguyệt bất đắc dĩ: "Thế nhưng là ta muốn tắm nha."
Vòi hoa sen lại không động, Tống Thập Nguyệt mở mấy lần chốt mở, không ra nước.
"Tốt thôi, không nghĩ tới mi còn thật thẹn thùng, vậy ta không tắm nữa, nhịn một ngày, chi mong ngày mai mi không biến thành vòi hoa sen nữa." Tông Thập Nguyệt đi cà nhắc vỗ vỗ vòi hoa sen, cùng nó nói một tiếng ngủ ngon, liền đi ngủ.
"Vòi hoa sen" lại là một đêm mất ngủ, ngày thứ hai đáy mắt bầm đen đi làm trên mặt đất.
Hà Biên Thu cả ngày đều một mực ở trong văn phòng lớn, không có đi văn phòng số hai tìm Tống Thập Nguyệt, càng không có nghe Tống Thập Nguyệt kể chuyện tinh linh của cô.
Trước khi tan việc, Tống Thập Nguyệt nhận được bàn giao của Chu đặc trợ, nói với cô có thể trở về bộ phận thiết kế đi làm.
"Thế nhưng đến cùng là sách viết cái gì, tôi còn chưa hoàn thành, Hà tổng cũng chưa nói với tôi."
"Không sao, Hà tổng nói chuyện này vẫn nên giao cho biên tập chuyên nghiệp thì tốt hơn." Chu đặc trợ để Tống Thập Nguyệt không nên suy nghĩ nhiều, coi như thành đây là nhân viên bình tường trong công ty được điều động.
Tống Thập Nguyệt gật gật đầu, "Dù sao tôi cũng cảm thấy không giúp được cái gì, chỉ có bộ phận thiết kế mới hợp với tôi."
Khi Tống Thập Nguyệt ôm lấy thùng giấy nhỏ của mình về bộ phận thiết kế, làm không ít đồng sự ghé mắt. Trong khoảng thời gian này cô đột nhiên bởi vì quan hệ với tổng giám đốc mà được điều động, đã có không ít lời đồn đãi liên quan tới cô, Tống Thập Nguyệt bởi vì vẫn luôn tại tầng cao nhất đi làm, mà những lời này đa số từ trong miệng Chu Diệu Diệu biết được, cho nên trên thực tế không cảm nhận được quá nhiều.
Hiện tại mọi người đều đưa ánh mắt nhìn cô, làm Tống Thập Nguyệt sấu sắc có một loại cảm giác thần tử thất sủng bị đánh vào nhà giam nhận hết cười nhạo. Rõ ràng cô chỉ khôi phục công tác lúc trước mà thôi, có cần phải dùng loại ánh mắt châm chọc với đồng tình này nhìn cô không, thật không thể hiểu nổi.
"Tống Thập Nguyệt, phương án trù hoạch Phúc Châu vườn trường cô làm đi." Phương Chỉ Phong trực tiếp đem văn kiện đưa cho Tống Thập Nguyệt, để không ít người trong văn phòng thu hồi ánh mắt.
Phương Chỉ Phong nhìn Tống Thập Nguyệt: "Thế nào, có tâm tình làm tốt không?"
"Đương nhiên là có." Tống Thập Nguyệt vui vẻ hai tay nhận lấy, cảm ơn Phương Chỉ Phong, cô biết vừa rồi là Phương Chỉ Phong cố ý, bởi vì văn kiện hoàn toàn có thể để cho phụ tá của bà đưa.
Phương Chỉ Phong nhướng mày, thích nhìn loại thái độ này của Tống Thập Nguyệt. Cái gọi là không quan tâm hơn thua, chính là dáng vẻ của nha đầu này, mặc dù phong cách làm việc không có sắc bén giống như bà, nhưng chỉ bằng tính cách này của cô, tương lai nhất định có thể làm việc lớn.
"Làm cho tốt." Phương Chỉ Phong cỗ vũ Tống Thập Nguyệt một câu, rồi rời đi.
Sau khi tan tầm, trước kia các đồng nghiệp khác đều sẽ hỏi Tống Thập Nguyệt có muốn đi cùng hay không, nhưng ngày hôm nay tất cả mọi người đều không có mở miệng, chỉ yên lặng nhìn Tống Thập Nguyệt, rồi lặng yên không một tiếng rộng rời đi, không có đặc biệt nói chuyện với cô. Có thể là bởi vì cảm thấy tổng giám đốc chán ghét mà vứt bỏ cô, nên các cô ấy sợ không muốn đến gần sợ không may đắc tội với người. Còn Phương tổng giám, người ta vẫn luôn riền biệt độc hành, thuộc về loại đặc biệt trong công ty, không ai dám học bà.
Tống Thập Nguyệt tự mình đi thang máy xuống lầu, trực tiếp gửi Wechat cho Chu Diệu Diệu, nói với cô ấy mình đi trước. Cô cũng không muốn liên lụy đến bạn bè, làm bạn của mình khó xử.
"Thập Nguyệt, tớ ở chỗ này, gửi Wechat cái gì." Chu Diệu Diệu cười hì hì đứng trước cửa công ty, vẫy vẫy tay với Tống Thập Nguyệt, không ít người bởi vì nghe thấy được tên Tống Thập Nguyệt mà ghé mắt nhìn qua.
"Tớ dẫn cậu đi ăn lẩu thế nào?"
"Tớ không thất tình, cậu không cần an ủi tớ." Tống Thập Nguyệt tuyên bố nói.
"Vậy sao cậu đột nhiên dời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, phòng nhân sự truyền ra, nói tổng giám đốc với cậu chia tay."
"Lời đồn đại, đừng mù quáng nghe."
"Vậy thì chúc mừng một chút lời đồn đãi không thể chinh phục Tống Thập Nguyệt! Dù sao hôm này tớ muốn ăn lẩu, cậu đi cùng tớ!" Chu Diệu Diệu cười hì hì kéo Tống Thập Nguyệt một cái, dùng điện thoại đánh bụp bụp, nhưng không nghĩ tới một cỗ Bentley màu đen dừng trước mặt bọn họ.
Cửa sổ xe mở ra, Hà Biên Thu ngồi ở vị trí lái.