Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên mặt Mạc Tử Hiên không có vẻ kinh ngạc, ngược lại là dáng vẻ đã sớm biết, quả nhiên, hắn nói, “Tôi sớm đã biết, chỉ là chưa có nói với Vũ Vi.”
Tôi kinh ngạc, tôi cho là Vũ Vi biết Mỹ Mỹ là con của tôi, mới có thể tốt với Mỹ Mỹ như vậy, còn cùng Mỹ Mỹ chơi trò chơi, dụ dỗ Mỹ Mỹ vui vẻ, hóa ra Vũ Vi lại không biết!
Mạc Tử Hiên nhìn ra kinh ngạc trên mặt tôi, hắn nhịn không được cười lên một tiếng, “Vũ Vi chính là thiện lương như vậy, đây cũng là một trong những lí do tôi yêu cô ấy.”
“Anh có thể hủy án cho Mỹ Linh được không, tôi biết cô ấy làm thương tổn Đậu Đậu là cô ấy không đúng, tôi bảo đảm, sau khi cô ấy ra khỏi phòng tạm giam, liền mang cô ấy và Mỹ Mỹ đến một thành phố khác sống, sẽ không đột ngột quấy rầy cuộc sống của mọi người nữa.” Vẻ mặt tôi cầu xin nhìn Mạc Tử Hiên, hi vọng Mạc Tử Hiên có thể đồng ý với tôi.
Mạc Tử Hiên nhẹ nhàng nâng chung trà lên nhấp một hớp, lại đem ly trà để lên bàn, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Vũ Vi và ba đứa bé, bên khóe miệng của hắn còn nở nụ cười hạnh phúc nhàn nhạt, nụ cười này khiến tôi thật hâm mộ đố kỵ, tôi cũng muốn hạnh phúc như hắn.
“Những năm gần đây, tôi cũng giày vò Mỹ Linh, thời gian cô ấy ở bên cạnh tôi cũng không tốt, kể từ sau đêm đó tôi và cô ấy, vẫn chưa từng đụng chạm. Trong lòng cô ấy hận tôi, cho nên, mới ngược đãi Đậu Đậu. Trong khoảng thời gian này, Vũ Vi trở lại bên cạnh tôi, một nhà bốn người chúng tôi vui vẻ trải qua mỗi một ngày, mà cô ấy lại phải đối diện với án tù, hận thù trong lòng của tôi đối với cô ấy, đã biến mất không còn nữa. Nhưng muốn hủy án của cô ấy, tôi không làm chủ được, chuyện này, Vũ Vi định đoạt, tôi tuyệt không tham dự vào.” Tầm mắt Mạc Tử Hiên vẫn rơi vào trên người của Đồng Vũ Vi.
Tôi hiểu rõ, Mạc Tử Hiên đã tha thứ cho Tề Mỹ Linh, chỉ là, hắn muốn đem quyền lựa chọn giao vào trong tay Vũ Vi, tôi rất biết ơn Mạc Tử Hiên, “Cám ơn anh, chịu tha thứ cho Mỹ Linh, còn tốt với Mỹ Mỹ như vậy.”
Mạc Tử Hiên chỉ cười không nói.
Tôi đứng dậy, đi tới bên cạnh Vũ Vi và ba đứa bé, nhìn thấy Mỹ Mỹ vui vẻ như vậy, tôi cũng rất vui vẻ, tôi lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cho bọn nhóc Mỹ Mỹ và Vũ Vi.
Đang chơi vui vẻ Vũ Vi nhìn thấy tôi tới, rất kinh ngạc, cô ấy nhìn tôi, lại nhìn Mỹ Mỹ một chút, một khắc kia, cô ấy liền hiểu.
Cô ấy muốn ba đứa nhỏ tìm Mạc Tử Hiên chơi, mình thì đi tới bên cạnh tôi, “Anh Khương.”
Tôi ngượng ngùng cười cười với Vũ Vi, cùng Vũ Vi sóng vai hướng vườn hoa đi tới, hai chúng tôi vừa đi, vừa nói chuyện phiếm, rất vui vẻ, một lát sau, tôi quay đầu nhìn Vũ Vi, “Vũ Vi, anh muốn xin em một chuyện.”
“Anh Khương, cái gì cũng đừng nói, em hiểu, em sẽ hủy án rồi sắp xếp hợp lý cho Mỹ Linh.” Vũ Vi dừng lại bước chân nhìn tôi nói.
Trong lòng tôi cực kỳ kích động, cảm kích nhìn Vũ Vi, “Vũ Vi, cám ơn em.”
Vũ Vi cười một tiếng với tôi, “Anh Khương, em hi vọng anh hạnh phúc.”
Tôi gật đầu một cái, thề son sắt trả lời Vũ Vi, “Anh sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ.”
Trước khi rời Mạc gia, tôi ôm lấy Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ tựa hồ rất yêu thích tôi, ôm cổ của tôi, còn hôn tôi một cái, lúc đó, thật sự trong lòng của tôi rất vui vẻ.
Rời khỏi Mạc gia. Tôi trực tiếp đi tới trại tạm giam.
Tề Mỹ Linh không gặp tôi, tôi liền đứng ở bên ngoài, trời mưa, tôi vẫn đứng ở bên ngoài đợi như cũ. Tôi tin tưởng, Tề Mỹ Linh nhất định sẽ chịu gặp tôi.
Quả nhiên, sau khi mưa to khiến cả người tôi như được tưới nước, Tề Mỹ Linh chịu gặp tôi.
Lúc tôi bước vào phòng tạm giữ Tề Mỹ Linh đã ngồi ở trên ghế chờ tôi.
Tôi vui vẻ đi tới trước bàn, ngồi đối diện Tề Mỹ Linh, không đợi tôi mở miệng nói chuyện, Tề Mỹ Linh mở miệng trước, “Sau này không cần trở lại, quay lại tôi cũng sẽ không gặp anh đâu.” Dứt lời, cô ấy đứng dậy rời đi.
Tôi ngây ngẩn cả người, Tề Mỹ Linh gặp tôi chính là vì nói với tôi những lời này?
“Chờ một chút.” Tôi từ trên ghế đứng lên, mở miệng gọi Tề Mỹ Linh lại, nhìn bóng lưng cô ấy, chậm rãi mở miệng nói, “Vũ Vi và Mạc Tử Hiên đã đồng ý rút đơn kiện rồi, ngày mai, em có thể ra ngoài.”