Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đồng Vũ Vi chớp chớp hai mắt, “Mẹ tôi câu dẫn ba cô?Mẹ tôi sống vui vẻ? Sở Dao,cô sai lầm rồi. Không phải là mẹ tôi câu dẫn ba cô, là ba cô ở trước mặt mẹ tôi dấu diếm mình đã kết hôn, theo đuổi mẹ tôi, khi mẹ tôi sanh tôi ra ông ta lại máu lạnh từ bỏ mẹ tôi,về sau không xuất hiện trước mặt mẹ tôi nưã, khi mẹ tôi nghe mẹ cô nói Sở Quốc Vĩ bị bệnh nặng! Thử hỏi,mẹ tôi câu dẫn cha cô thế nào, thử hỏi, một người phụ nữ bị người đàn ông mình yêu vứt bỏ, thậm chí con gái mình chưa bao giờ gặp mặt cha nó, bà sẽ cả đời hạnh phúc vui vẻ được sao?”
“Cô nói dối! Rõ ràng là mẹ cô câu dẫn cha tôi!” Cô không tin phản bác, nếu lời nói Đồng Vũ Vi là thật, như vậy cô chẳng phải là trả thù sai Đồng Kỳ cùng Đồng Vũ Vi rồi sao?
Sẽ không, nhất định là Đồng Vũ Vi đang nói dối!
Đồng Vũ Vi lạnh lùng cười, “Cô không tin đó là sự thật, cô tự mình vào nhà giam hỏi cha mình thử xem.”
“Tốt lắm, chúng ta cần phải đi, nơi này mùi khói quá nồng.” Vẫn đứng ở bên cạnh Đồng Vũ Vi Mạc Tử Hiên mở miệng nói.
“Ừm.” Đồng Vũ Vi kéo cánh tay Mạc đừng Tử Hiên hai người sóng vai rời đi.
Cô luôn luôn không tin lời Đồng Vũ Vi, luôn luôn tin tưởng vững chắc là Đồng Kỳ câu dẫn cha,cho nên cô mới có thể trả thù của cô ta. Cô không có làm sai.
Cho dù mất đi tất cả, cô cũng không hối hận đem Đồng Kỳ hại chết.
Nhưng lời nói Đồng Vũ Vi luôn luôn quanh quẩn trong đầu cô.Không thể nào xoá đi, rốt cục, có một ngày, cô nhịn không được đi vào ngục giam, gặp cha cô,cha cô già hơn rất nhiều, tóc muối tiêu hai mắt vô thần.
Nhìn thấy cô, ông dẫn đầu sửng sốt một chút, theo sau hướng cô cười, “Xa Xa đến đó sao.”
Trái tim của cô, nhất thời đau xót,chúng cô đã từng có một nhà vui vẻ biết bao!
Bây giờ lại rơi vào tình cảnh này, mẹ bị bán qua Thái làm người lẵng lơ,cha thì ở tù chung thân, mà cô, lại cả đời làm □□!
“Ba, nếu không phải Đồng Kỳ câu dẫn người, cũng sẽ không thể phát sinh chuyện như bây giờ, hết thảy đều là lỗi của Đồng Kỳ!”
Cha ngẩng đầu xem cô, hướng cô lắc lắc đầu, “Xa Xa a, không phải lỗi Đồng Kỳ, là lỗi của cha,cha với mẹ con là hôn nhân thương mại, không có cảm tình, cha luôn không thương mẹ con, thẳng đến khi gặp được Đồng Kỳ, cha mới biết người phụ nữ mình yêu sâu đậm là bà ấy.
Cha đối với Đồng Kỳ che giấu hôn nhân, cùng bà kết giao còn sinh một đưá con gái, nhưng không có nghĩ chuyện bị mẹ con phát hiện, bà buộc cha rời bỏ Đồng Kỳ, bằng không liền cùng cha Ly hôn. Cha cùng mẹ con là Đại Cổ Đông Sở thị một khi ly hôn không thể bảo vệ cho Sở thị. Vì bảo vệ cho Sở thị, cha dứt khoát cùng Đồng Kỳ đoạn tuyệt quan hệ, thậm chí một phân tiền đều không có cho bà ấy, lại nói tiếp, là cha thực xin lỗi bà ấy! Bà ấy không có làm chuyện thật có lỗi với chúng ta.”
Sắc mặt của cô nhất thời tái nhợt một mảnh, gắt gao nhìn chằm chằm cha, thì thào tự nói, “Tại sao có thể như vậy? Cha, cha đang nói đùa đi? Khi con mười mấy tuổi, cha còn cùng Đồng Kỳ gặp mặt, mẹ còn vì thế khóc cực kỳ thương tâm!” Cũng bởi vì lần đó, cô mới muốn trả thù Đồng Kỳ.
“Không thể nào, chẳng qua công ty nhiều chuyện, tăng ca đến về trễ, mẹ con suy đoán lung tung.” Cha nhìn cô nói.
Cô ngăn chận khủng hoảng trong lòng nhìn cha, “Nhiều năm như vậy,cha chưa gặp Đồng Kỳ?”
Cha thoáng nghĩ một chút, trả lời, “Có, duy nhất một lần, cũng không biết nguyên nhân gì, Đồng Kỳ cùng Đồng Vũ Vi bỗng nhiên đến biệt thự.”
Đầu óc cô như là bị cái gì nổ tung, đau đớn không thôi, nguyên lai Đồng Kỳ căn bản không có làm chuyện saitrả thù sai lầm rồi.. cô cư nhiên trả thù sai lầm rồi.
Cô rời ngục giam thế nào cô cũng không biết, cô lãng đãng đi thẳng về phía trước, trong lòng nặng trịch khó chịu.
Bất tri bất giác, cô đi tới bến tàu cạnh biển, đón gió nhìn biển lớn mênh mông vô bờ, bỗng dưng, cô chua sót cười, cô cư nhiên vì trả thù Đồng Kỳ mất đi tất cả, tình yêu, tình thân, tự do cùng tiền tài, nếu cô không trả thù Đồng Kỳ thì tốt biết bao!