Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 28: THẨM QUỲNH DAO GÂY KHÓ DỄ
CHƯƠNG 28: THẨM QUỲNH DAO GÂY KHÓ DỄ
Đôi mắt hẹp dài của Trần Diên Khang lướt nhìn vẻ mặt của Trịnh Liên Nga, rõ rang, cô mềm lòng nên mới đồng ý.
"Ba ơi, nhà của ba to không? Có đẹp không? Có đồ chơi không?" Cậu nhóc đã bắt đầu hưng phấn chờ mong rồi.
"Con đã nhìn thấy lâu đài chưa?"
"Đã thấy rồi ạ. Rất to rất to."
"Bây giờ ba đang ở trong lâu đài."
"Woa! Quả nhiên ba có rất nhiều tiền." Cậu nhóc mở to mắt trầm trồ không thôi, sau đó quay đầu nhìn Trịnh Liên Nga: "Mẹ ơi, con không có lừa gạt mẹ đúng không? Ba có rất nhiều tiền."
Trịnh Liên Nga không nói gì. Anh có nhiều tiền thì có liên quan quái gì tới cô chứ?
"Ba ơi, con nói cho ba biết nhé! Mẹ bị một cô xấu xa bắt nạt. Ba à, ba nhất định phải làm chỗ dựa xả giận cho mẹ đấy. Ba đừng để cô xấu xa kia bắt nạt mẹ nữa nhé."
Trần Diên Khang lập tức nhìn Trịnh Liên Nga với ánh mắt sâu xa, phức tạp khiến người ta nhìn không thấu.
Trịnh Liên Nga quẫn bách đến đỏ mặt, nghiêm khắc nhìn cậu nhóc nói: "Chuyện của mẹ con đừng nói linh tinh, ai nói mẹ bị bắt nạt chứ?"
Cậu nhóc chớp đôi mắt thật to, rõ ràng hơi hụt hẫng, mà lúc này Trần Diên Khang đột nhiên cong môi cười: "Được, ba làm chỗ dựa cho mẹ con, nói cho ba biết là cô xấu xa nào bắt nạt mẹ con?"
Trịnh Liên Nga ngẩn ra, người đàn ông này nói thật hay giả đấy? Hay là cố ý muốn gạt con trai của cô đây?
"Mẹ ơi, cô xấu xa kia tên gì vậy? Mẹ có thể nói cho ba biết không?"
"Mẹ con có năng lực đối phó với bất cứ người nào, không cần ai giúp đỡ." Giọng điệu của Trịnh Liên Nga cứng ngắc nói, cô chỉ là muốn giữ khoảng cách với người đàn ông này, đâu cần anh ra tay giúp chứ?
Hơn nữa, không phải cô đã nói cho anh biết rồi sao? Nếu không phải vì muốn con trai vui vẻ, tối nay có đánh chết cô cũng sẽ không đi đến nhà anh ăn cơm đâu.
Đương nhiên cô có thể không đi, tìm lý do thoái thác là được, nhưng cô sao có thể trơ mắt nhìn người đàn ông này lừa gạt con trai cô. Lỡ như anh ta dùng thủ đoạn gì đó hòng lung lạc tình cảm của con trai cô để con trai cô sau này thích anh thì sao?
Không được, cô nhất định phải đi theo xem thế nào. Cô biết nếu muốn thắng phiên tòa này thì con trai cô phải đứng về phía cô mới được.
Đúng lúc này điện thoại của cô vang lên, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, là Linda gọi tới.
Cô liếc mắt nhìn con trai: "Mẹ đi ra ngoài nghe điện thoại một lát."
Cô nói xong thì cầm điện thoại vội vàng bước ra khỏi phòng làm việc.
"A lô, chị Linda."
"Liên Nga à, chị thật sự hết cách rồi, bà Lục muốn gặp em, bây giờ em có thời gian đến đây một chuyến không?"
"Em… Bên em còn có một chút việc…" Cô còn chưa nói xong thì nghe được điện thoại bên phía Linda bị người khác giành lấy.
"Để tôi nói chuyện với cô ấy cho!" Là giọng nói của Thẩm Quỳnh Dao.
Trong lòng Trịnh Liên Nga lập tức căng thẳng, sau đó cô nghe được giọng nói tức giận của Thẩm Quỳnh Dao truyền tới: "Trịnh Liên Nga, cô làm việc kiểu gì thế? Cô không biết khách hàng là thượng đế sao? Cô có biết lần này tôi đồng ý bỏ bao nhiêu tiền để mua bản thiết kế nháp của cô không? Tôi mặc kệ bây giờ cô có chuyện gì, lập tức xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ khiếu nại cô?"
Trịnh Liên Nga cắn môi: "Được, tôi tới ngay bây giờ."
"Cô tốt nhất là ngoan ngoãn ngoãn đến đây ngay. Tôi vừa biết được thì ra ông chủ của các cô có chút quan hệ với tập đoàn Lục thị của tôi. Tôi muốn đuổi việc cô chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay." Nói xong Thẩm Quỳnh Dao cười hờ hững rồi cúp điện thoại.
Trịnh Liên Nga tức giận thở phì phò. Thẩm Quỳnh Dao này bắt nạt người quá đáng mà. Cô đã gắng nuốt vào bụng chuyện của bốn năm trước rồi, chẳng lẽ bốn năm sau cô còn bị cô ta giày vò nữa sao?
Nhưng bây giờ cô cần có công việc này. Nếu mất việc, cô lấy gì để ra tòa với Trần Diên Khang đây? Một người không có công ăn việc làm, thì tòa án có giao con cho họ nuôi không? Vì vậy, lúc này đối với Trịnh Liên Nga mà nói công việc này có ý nghĩa rất lớn với cô.
Cô nghiêng đầu đẩy cánh cửa phòng làm việc xa hoa ra, chỉ thấy bên trong phòng làm việc, Trần Diên Khang và cậu nhóc đang tán gẫu. Trịnh Liên Nga đi qua, lướt nhìn Trần Diên Khang, sau đó lại nhìn con trai: "Bình à, bây giờ mẹ dẫn con về nhà chơi với cô Đường được không?"
"Nhưng không phải tối nay chúng ta đến nhà ba ăn cơm sao?" Cậu nhóc vẻ mặt chờ mong nói.
"Mẹ biết rồi, đợi mẹ tan tầm sẽ dẫn con đi được không?"
Trần Diên Khang nhếch mày kiếm lên: "Không cần phải phiền phức như vậy. Tôi chăm con là được rồi, đưa cho người khác tôi không yên tâm."