Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng đế ngự giá đến ngoại thành chừng mười mấy ngày, đợi đến lúc mọi chuyện đã ổn thỏa thì lập tức quay về hoàng thành. Đường về đã sớm được Đô úy phủ phái binh bảo vệ chặt chẽ, trước ngày xuất phát một hôm, Hoằng phái ra ba nhóm đi tiền trạm, theo thứ tự cách ngự giá hai mươi dặm để tiếp ứng.
Dung Dận ở trong phòng, nghe Hoằng sắp xếp từng việc một, trong đầu bất chợt bật ra ý tưởng kỳ lạ, chờ đến lúc Hoằng quay lại y lập tức thương lượng, muốn ngày mai hai người cưỡi ngựa đi trước, để mọi người đi theo xe ngự giá rỗng sau. Như vậy về đến hoàng thành vừa sớm một ngày, thần không biết quỷ không hay cải trang vi hành, hai người có thể đến ba phường phía Tây đặt đèn lồng cho Lôi đại tráng, tiện đường vui chơi một hôm.
Hoằng giật mình, lập tức nói: “Không được không được không được.”
Dung Dận nhanh chóng uy hiếp hắn: “Chờ về đến hoàng cung sẽ không bao giờ còn cơ hội như vậy nữa.”
Hoằng vô cùng khó xử, nói: “Bệ hạ mỗi lần ra ngoài tuần tra, phàm là chạm vào đồ vật gì, ăn thức ăn gì, đi đến những nơi nào, ngự tiền ảnh vệ không biết đã tra xét bao nhiêu lần, sờ rõ ràng rồi mới dám đưa đến tay bệ hạ. Ba phường phía Tây là nơi hỗn tạp có đủ hạng người, loại người gì cũng có, làm sao có thể để cho bệ hạ mạo hiểm được?”
Dung Dận giận dỗi nói: “Ngươi rốt cuộc có muốn đi cùng ta hay không?”
Hoằng đáp: “Muốn.”
Dung Dận nói: “Vậy thì nhanh nhanh nghĩ cách đi!”
Hoằng im lặng không lên tiếng, suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra cách gì, khổ sở đáp: “Bệ hạ dùng nước trà, bánh trái ở ba phường phía Tây sẽ tạo cơ hội cho rất nhiều người ra tay. Còn nếu mang từ trong cung ra thì phải thu xếp mang theo người của ngự thiện phòng, mà như vậy… thì không gọi là cải trang.”
Dung Dận lập tức nói: “Ta không ăn gì là được. Gì cũng không chạm vào. Chúng ta sớm sắp đặt thật tốt tuyến đường, chỉ cần để ảnh vệ điều tra thêm vài nơi ven đường là được.”
Hoằng suy nghĩ một lát, cảm thấy chuyện này đúng là rất nguy hiểm, nhưng cũng coi như ổn thỏa, lập tức vui vẻ trở lại, khẽ cười đáp: “Nếu như vậy thì được.”
Dung Dận vô cùng phấn khởi, vội vàng bảo Hoằng đi sắp xếp, còn sai cung nhân mang thường phục đến. Hai người vừa vui sướng vừa phấn khởi, bàn bạc đến hơn nửa đêm mới ngủ.
Bọn họ mang theo mười mấy ngự tiền ảnh vệ an toàn quay về hoàng thành, quả nhiên so với loan giá của đế vương thì nhanh hơn một ngày. Hai người vừa vào thành đã chạy thẳng tới ba phường phía Tây, hiện giờ sắp đến Trung thu, càng gần ngày hội, trong phường càng người đến người đi không dứt, cửa hàng phía đối diện còn để người đứng ngoài cửa gào thét chào mời quan khách, cực kỳ ồn ào náo nhiệt.
Dung Dận và Hoằng mặc thường phục, xuôi theo dòng người đi vào trong phường. Hoằng sợ đám đông chen chúc, bất đắc dĩ phải dính sát vào Dung Dận, thấp giọng nói: “Bên cạnh chủ nhân có an bài tám vị ảnh vệ bảo hộ, Đô úy phủ cũng sắp đặt một đội binh mã, dùng pháo lửa làm tín hiệu. Nếu có bất trắc, có thể điều binh ngay lập tức.”
Dung Dận thấy hắn thay đổi cách xưng hô, trong lòng không khỏi rung động, nhẹ giọng nói: “Ở bên ngoài không cần phải giữ lễ, cứ gọi ta là…”
Y vốn muốn để Hoằng gọi tên mình, nhưng lời vừa đến khóe miệng đã bực bội nuốt ngược vào trong.
Y chỉ là một kẻ vô danh.
Tên cũ lúc trước từ sau khi chuyển kiếp thì đã không còn dùng nữa. Mặc dù vẫn nhớ, nhưng đọc lên lại rất xa lạ, hiện giờ đã không còn quan hệ gì với y.
Thân thể này tên là Dung Dận. Nhưng hai chữ này là điều kiêng kị của quốc gia, chỉ xuất hiện trên ấn triện của y, còn chưa từng nghe thấy ai dám gọi ra hai chữ này. Không ai gọi, tức là cũng không có quan hệ, cái tên này cũng chẳng có quan hệ gì với y.
Nói chung y có một cái tên, gọi là “Bệ Hạ”. Danh tự này không thuộc về y, nhưng y lại thuộc về danh tự này.
Những người ngự tiền ảnh vệ, đô thành rực rỡ, cuộc sống giàu sang và sự bảo hộ nghiêm ngặt, tất cả đều thuộc về danh tự này.
Có lẽ, còn có… cả Hoằng nữa.
Dung Dận thoáng chốc ném ý nghĩ không vui này ra sau đầu.
Bọn họ dựa vào kế hoạch đã định, đi đến quán trà trước. Trên đường còn cùng nhau xem giang hồ mải võ, tạp kỹ bên cầu, xiếc khỉ. Dung Dận ngập tràn hứng thú, ngay cả áo quần mặt mũi của người đi đường cũng chăm chú nhìn, đi ngang qua cửa hàng nào cũng đứng ở cửa nghiên cứu cửa nẻo và bảng hiệu của người ta. Y chỉ cần dừng lại là sẽ có thương gia tiến đến mời chào, y chăm chú lắng nghe tất cả những gì người ta nói khiến cho Hoằng đứng bên cạnh cực kỳ luống cuống, rất sợ có thích khách cải trang.
Bọn họ đến quán trà, tiểu nhị nhận ra Hoằng là khách quen, tiến đến ân cần chào hỏi rồi mời bọn họ lên lầu hai.
Lầu hai ở quán trà rất thoải mái, dọc theo lan can xếp một hàng ghế ngồi để cho khách nhân có thể nhìn từ trên cao xuống, vừa uống trà vừa nghe kể chuyện. Hoằng dẫn Dung Dận đến ngồi, vị trí này hiển nhiên đã được sắp đặt trước, cách xa lan can một chút để đề phòng có người leo lên tập kích từ lan can. Dung Dận ngồi xuống quan sát tứ phía, thấy mấy bàn ở trước sau trái phải đều là ngự tiền ảnh vệ cũng đang mặc thường phục, giả làm khách uống trà, ngồi ngăn cách y ra khỏi những người xung quanh. Chỉ trong thời gian ngắn mà từ việc điều binh phòng vệ đến ảnh vệ tiền trạm, Hoằng lại có thể sắp xếp chu đáo đến vậy, thật sự không hề tầm thường. Dung Dận nhịn không được, ở chỗ khuất dưới bàn trà lặng lẽ nắm lấy tay Hoằng, khẽ bóp lấy từng ngón tay của hắn.
Hoằng thận trọng rũ mắt, giật mình không biết nên làm sao mới phải. Dung Dận lập tức nhẹ giọng hỏi: “Không được sao?”
Hoằng đáp: “Được.”
Bọn họ tay trong tay, ngồi nghe người ta kể chuyện xưa của đế vương. Câu chuyện vừa dứt đã được người người khen ngợi, người kể chuyện kéo đàn hát ca, rồi kể thêm vài câu chuyện cười nữa, sau đó lại mời ca nữ lên biểu diễn. Trong quán trà cực kỳ náo nhiệt, trên dưới ồn ào người đến kẻ đi, chỉ có mấy người bọn họ đang thẳng lưng ngồi ở đây là vô cùng yên lặng, không khí lạnh lẽo buồn tẻ. Tiểu nhị vốn định chạy đến châm trà, lại thấy mấy vị quan khách ngồi đó tựa như đang ở trên chiến trường, không giống đến đây để tìm vui mà trái lại là đến để tìm kẻ thù, không khỏi chùn chân, mười hai vạn lần nghĩ không ra.
Đợi đến khi người kể chuyện tạm dừng, trong đại sảnh vang lên tiếng đàn tiếng trống, đội văn nghệ tạp kỹ bắt đầu lên sân khấu biểu diễn. Rất nhiều người đạp nhau vào đây là bởi vì tiết mục này, hiện tại người đông khôn tả, chen lấn đến mức nước chảy không lọt. Mắt thấy khách vào uống trà càng lúc càng đông, Hoằng khẽ nói với Dung Dận: “Quá đông người, mời chủ nhân rời đi.”
Dung Dận khẽ gật đầu, chúng ảnh vệ đi xuống lầu trước, chia nhau xem xét khắp nơi, chắc chắn là không có gì bất ổn rồi mới để Hoằng che chắn cho Dung Dận bước ra ngoài. Quán trà này là nơi náo nhiệt nhất ở ba phường phía Tây, bánh trái nơi này được xem là ngon nhất, các tiết mục văn nghệ cũng là tuyệt vời nhất. Nghĩ tới bệ hạ thật vất vả mới đến được đây một lần nhưng món gì cũng chưa ăn, lại còn bị ảnh vệ vây quanh bảo hộ, đến lúc đông người lại phải rời đi. Trong lòng Hoằng ngập tràn tiếc nuối, thấp giọng nói: “Không thể để cho chủ nhân thoải mái, là thuộc hạ bất tài.”
Dung Dận nói: “Thế gian này không có gì là trọn vẹn, ta không có lòng tham. Ngươi thay ta thường xuyên đến đây là được rồi.”
Bọn họ ra khỏi quán trà, tiến vào võ quán. Phòng đã được đặt trước, bàn ghế bên trong cũng đã được sắp đặt xong. Bồi bàn đem bảng tên đến để cho khách quan đặt cược, vừa mới vào phòng đã bị ngăn cản, bảng tên trong tay bị người khác giật lấy, cầm đặt xa xa cho Dung Dận nhìn. Bồi bàn kia bị chắn tầm mắt, chỉ nhìn thấy trong phòng có khoảng sáu, bảy người, bảng tên được chuyền một vòng khắp phòng rồi mang ra, tất cả đều chọn Lôi đại tráng, tiền đặt cược không ít không nhiều. Võ quán cũng từng tiếp đãi không ít quý nhân, nhưng đây là lần đầu tiên căng thẳng và yên lặng đến vậy, bồi bàn đứng ở cửa, bỗng dưng cảm thấy tựa như có một bức tường đang chầm chậm đè lên đầu hắn, đè tới mức làm hắn lùn đi một khúc. Hắn nhận lấy bảng tên, cũng không dám nói gì thêm, quay lưng chuồn mất, còn không quên nhắc nhở mấy tên bồi bàn khác đừng vào đó quấy rầy.
Bọn họ đến hơi muộn nên phần mở màn đã qua. Lôi đại tráng hiện đang làm lễ kính bốn phương. Hoằng hay đến đây đã nắm rõ quy tắc, lập tức thấp giọng giảng giải cho Dung Dận: “Hôm nay đánh khai đài, ai muốn lên võ đài đánh với Lôi đại tráng cũng được cả, người chiến thắng ngày hôm nay sẽ được nhận toàn bộ tiền đặt cược.”
Lúc hai người đang nói dở thì đã thấy có người lên đài so chiêu với Lôi đại tráng. Người nọ nhìn qua đã biết kém xa, Lôi đại tráng ra tay nhẹ nhàng, đánh với hắn vài chục chiêu rồi mới hạ màn, không thể cho người ta thua khó coi.
Hoằng khẽ nói với Dung Dận: “Thần thích nhất điểm này ở hắn, thắng mà không kiêu, biết chừa đường sống cho người khác.”
Trong nháy mắt Lôi đại tráng đã đánh xong hai người, đến khi người thứ ba ra sân, Hoằng đột nhiên “Ồ” một tiếng nhìn người trên võ đài rồi nhíu mày thật chặt.
Dung Dận cũng cúi đầu nhìn xuống, thấy người kia tướng mạo xấu xí, mặt mày lạnh lùng, lúc Lôi đại tráng hỏi tên cũng kiên quyết không trả lời, chỉ chắp tay làm lễ ra vẻ muốn mở màn ngay. Dung Dận thấy người nọ kiêu ngạo ngất trời, mang bộ dạng quen thuộc của người ảnh vệ, lập tức hỏi: “Người này có phải là có võ công hay không?”
Hoằng “Vâng” một tiếng, hơi tức giận nói: “Võ giả không dính dáng đến giang hồ, vốn dĩ muốn chừa lại đường kiếm cơm cho người ta, đây là quy tắc. Kẻ này là người của ai vậy?”
Hắn ngẩng đầu hỏi chúng ảnh vệ, mọi người đang nhìn nhưng cũng không ai nhận ra. Hoằng bóp vụn mấy viên đậu phộng trong tay, mắt lạnh nhìn người kia so chiêu với Lôi đại tráng.
Lôi đại tráng quả nhiên không phải là đối thủ của người nọ, mới năm ba chiêu đã bị hắn chộp tới chộp lui đùa giỡn như trẻ con. Dẫu vậy, Lôi đại tráng vẫn vô cùng nghiêm túc, hắn đã biết rõ rằng mình không phải là đối thủ của người này, chỉ có thể kéo dài khoảng cách toàn lực nghênh chiến. Người nọ dù đang đánh vẫn nhàn rỗi, vận khí đánh vào huyệt khiến cho Lôi đại tráng ngã nhào, làm cho mọi người đang xem cười rộ.
Hoằng không thể tiếp tục xem được nữa, vươn người ra muốn dạy dỗ tên võ giả kia một trận. Dung Dận lập tức giơ tay lên ngăn cản, nhẹ giọng nói: “Đây là lôi đài của hắn, không nên can thiệp. Chờ lát nữa chúng ta đặt đèn lồng cho hắn.”
Hoằng đành phải kiềm chế cơn giận dữ.
Hai người đang xem, bỗng nhiên cách vách vang lên tiếng cười, nói: “Thật thú vị. Đúng là người có căn cơ, đài chủ thì phải nên mạnh mẽ như vậy.”
Một người khác khuyên nhủ: “Chỗ này có cái gì đâu mà náo nhiệt? Nếu muốn nhìn cao thủ đích thực so chiêu, chúng ta đến ba phường phía Tây đi. Bên kia thanh tịnh, đồ ăn cũng ngon. Người tới lui cũng toàn là triều thần cao quý, thiếu gia ngươi vừa mới đến hoàng thành, đừng nên lộ mặt quá nhiều, tương lai sẽ dễ bề hành động hơn. Bảo A Tùng đừng đánh nữa, chúng ta đi thôi.”
Các phòng trong võ quán ngăn cách, nhưng hành lang lại thông nhau, chỉ dùng mấy chậu hoa để ngăn cản, đây là vì muốn để lúc khách ra lan can đứng xem có thể bàn bạc với nhau, tạo bầu không khí náo nhiệt. Có lẽ quan khách cách vách ra trước lan can nói chuyện cho nên tiếng nói mới truyền sang đây. Chúng ảnh vệ lập tức căng thẳng, phân ra hai người tiến đến đứng sát hành lang. Bỗng nghe cách vách có tiếng mở cửa, có người đến gần thấp giọng nói: “Dưới lầu có mấy vị võ giả đang canh giữ. Trong võ quán hẳn là có quý nhân ghé đến. Hôm nay đi vội nên chúng ta không mang theo nhiều người, tốt hơn là cứ rời đi trước.”
Vị thiếu gia kia giận dữ nói: “Quý nhân cái gì? Dưới gầm trời này còn có người quý hơn cả ta sao? Tại sao muốn gia phải nhường đường? Ngươi cầm lệnh bài của ta tới Đô úy phủ điều binh đến đây, niêm phong cái võ quán này lại, gia cũng không tin có người dám ngăn cản gia xem đấu võ đài!”
Đô úy phủ là thân binh của Hoàng đế. Quân đội này đóng ở chín cửa hoàng thành, ngoại trừ bảo vệ an toàn ngoại thành thì còn phụ trách bảo vệ trật tự của hoàng thành. Trong hoàng thành này, có thể tùy ý điều dụng binh mã của Đô úy phủ cũng chỉ có vài người, Hoằng suy đi nghĩ lại vẫn không nhận ra vị đang ngồi ở cách vách này là ai, không khỏi cảm thấy bất an nhìn Dung Dận.
Dung Dận nhéo tay hắn, thấp giọng nói: “Không cần phải để ý những chuyện nhỏ nhặt này. Ta chỉ có thể đến đây một lần, sau này thì chỉ còn mỗi mình người tới.”
Hoằng cảm thấy ấm áp trong lòng, rũ mắt cầm thật chặt tay của Hoàng đế. Bỗng nghe từ bên cách vách người kia ra bề khó xử nói: “Thiếu gia vừa đến hoàng thành được mười mấy ngày đã khiến cho nơi nơi náo loạn gà bay chó chạy, bây giờ ngay cả võ quán của người ta cũng muốn niêm phong, như vậy thật quá đáng. Mấy người chúng ta là kẻ hầu người hạ thì sao cũng được, nhưng liên lụy đến cả Khổ tiên sinh cũng phải chạy đôn chạy đáo, thật sự không thể tưởng tượng nổi.”
Vị thiếu gia kia cười ha hả, nói: “Khổ tiên sinh suốt ngày ngồi ở nhà luyện công, không phải quá vất vả sao. Ra ngoài cùng chúng ta thưởng thức thế gian phồn hoa chẳng phải tốt hơn à? Đợi lát nữa đến Nghi Hương lâu, chúng ta hãy tìm cho Khổ tiên sinh một cô nương thật xinh đẹp!”
Hắn vừa dứt lời, bỗng nghe thấy tiếng cười nhạt vang lên.
Vị thiếu gia kia dường như rất tôn trọng vị Khổ tiên sinh này, thấy hắn không hài lòng chỉ đành biết nhượng bộ nói: “Được rồi, bảo A Tùng đánh bại vị đài chủ kia, rồi chúng ta đi.”
Tên tùy tùng lập tức huýt sáo, phát tín hiệu cho người võ giả trên lôi đài.
Võ giả nhận được chỉ thị, thay đổi thái độ hời hợt trêu tức, đánh thẳng một quyền vào dưới bụng Lôi đại tráng. Mọi người trong võ quán đồng loạt hét “A” một tiếng, ngay cả Hoằng cũng nhịn không được mà kêu “Ôi chao”, nói: “Một quyền này không nhẹ chút nào.”
Dung Dận cũng nhíu mày. Chỉ thấy Lôi đại tráng bị một quyền này đánh cho lộn hai vòng trên lôi đài, cả buổi không đứng dậy nổi. Vị võ giả kia chắp tay đi xuống đài, mọi người lập tức bất mãn làm ồn. Ai ai cũng xài hết bạc, vốn muốn xem một trận so tài đặc sắc, nào ngờ kết thúc lại đơn giản như vậy, trên đài dưới đài ngập tiếng chửi rủa, tất cả đều mắng Lôi đại tráng là đồ ngu ngốc.
Trong lúc khắp võ quán ngập tiếng la hét căm phẫn, bất thình thình tiếng cồng vang lên, thì ra nhà cái đang bắt đầu đếm số, đếm đến mười nếu như Lôi đại tráng vẫn không đứng dậy được thì mới xem như thua. Tiếng “một” vừa vang lên, thân thể to lớn mạnh mẽ của Lôi đại tráng lập tức giãy giụa, giữa tiếng chửi rủa ồn ào của mọi người vô cùng khó khăn và đau đớn mà đứng lên.
Mọi người nhanh chóng reo vang vui mừng. A Tùng sững sờ, lập tức vén một bên tay áo, đi thẳng đến trước mặt Lôi đại tráng đánh một quyền vào chỗ đau vừa nãy. Thân thể to lớn của Lôi đại tráng cong xuống, A Tùng vừa buông tay, hắn không kịp kêu một tiếng, thân thể tựa như chiếc túi vải rách ầm ầm ngã xuống đất.
Đám người đứng xem nhao nhao chửi rủa. Một tiếng cồng lại vang lên, nhà cái lần nữa đếm số. Lôi đại tráng nằm co quắp trên lôi đài, gắng chống tay nhưng không dậy nổi, ói ra một vũng máu. Dung Dận cảm thấy sốt ruột, nhịn không được đứng dậy tiến đến gần lan can xem xét. Hoằng che chắn cho Dung Dận, cùng nhau đứng ở lan can. Thấy Lôi đại tráng quả nhiên bị thương không nhẹ, trên người đầm đìa mồ hôi và máu, bắp thịt căng phồng run rẩy, dốc hết trăm cay nghìn đắng mới bò dậy được.
Lần này trong võ quán không còn ồn ào nữa. Đứng dưới thềm, mấy ngàn người ai ai cũng đang đặt nỗi đau của Lôi đại tráng vào trong đáy mắt. A Tùng quả thật bất ngờ, lần nữa bước đến trước người Lôi đại tráng nhưng do dự không động thủ. Hắn nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của Lôi đại tráng, hình như là đang cầu xin hắn điều gì đó, A Tùng gật đầu đồng ý, tức thì ra quyền thêm lần nữa.
Lần này hắn đổi vị trí, đánh cũng không nặng, chừa lại cho Lôi đại tráng một đường phản kích, Lôi đại tráng lập tức bổ nhào về trước, A Tùng lại nhẹ nhàng né tránh. Hắn đánh vài quyền lên ngực Lôi đại tráng, mỗi quyền cũng không quá nặng, Lôi đại tráng cố gắng chống đỡ, luôn cố hết sức phản kích. Mọi người xem một hồi lập tức hiểu ra, nhất định là Lôi đại tráng đã cầu xin đối phương không nên kết thúc quá nhanh, dù là bị đánh thì cũng phải để mọi người dưới đài xem cho đã mắt. Bất thình lình giữa những tiếng khen ngợi pha lẫn chửi rủa của mọi người trong võ quán, có một người hô to lên: “Được rồi lão Lôi! Chúng huynh đệ đã xem hòa vốn rồi!”
Dưới đài đồng loạt phụ họa, một lát sau, lại có người bất mãn phản đối. A Tùng thấy đã đủ, chỉ đơn giản dùng một ngón tay điểm lên ngực của Lôi đại tráng, Lôi đại tráng hét lên rồi ngã gục.
Tiếng cồng lần nữa vang lên, mọi người cùng đếm với nhà cái, Lôi đại tráng khóe miệng phun máu, nằm giãy giụa trên đài vẫn muốn đứng lên. Đám người lập tức tăng nhanh tốc độ đếm, không muốn hắn phải đánh tiếp nữa. Chợt nghe “coong” một tiếng, nhà cái xử thua, quan khách đồng loạt than thở. Hoằng nhìn vừa tức giận vừa đau lòng, khe khẽ thở dài.
Dung Dận vỗ lên mu bàn tay của hắn một cái, thấp giọng an ủi: “Hắn đã hoàn thành trách nhiệm, làm rất tốt.”
Đang lúc nói chuyện, Lôi đại tráng được người khác đỡ dậy. Ván này bại một lần, tính tổng lại hắn chênh lệch hai điểm, cho nên đành phải nhường chức đài chủ cho người theo sát điểm hắn. Hắn không muốn lặng im nhếch nhác rời khỏi lôi đài cho nên đành phải nhờ người đỡ, đứng trên đài làm lễ bốn bề, chào tạm biệt và cảm ơn mọi người. Quan khách hài lòng, lập tức vỗ tay động viên, Hoằng và Dung Dận cũng vỗ tay mấy cái, bất thình lình vị thiếu gia cách vách hừ lạnh một tiếng, nói: “Bị A Tùng đánh cho răng rơi đầy đất, còn không biết xấu hổ mà làm lễ. Lúc này còn mặt mũi đâu mà làm đài chủ nữa.”
Nghe xong mấy câu nói này, ngay cả Dung Dận cũng không khỏi hơi tức giận, lập tức nói Hoằng nhanh chóng đặt đèn lồng. Hoằng giơ tay lên tỏ ý, ảnh vệ đã sớm chờ lệnh, bất chợt tiếng tấu nhạc vang lên, võ quán kinh hãi, năm chiếc đèn lồng đỏ rực xuôi theo dây trượt ra từ căn phòng bên cạnh.
Đèn lồng vừa treo, võ quán lập tức như ong vỡ tổ. Năm chiếc đèn lồng tức là gấp năm lần lên, Lôi đại tráng ngay lập tức phục chức, lại trở thành đài chủ. Từ lúc võ quán mới thành lập đến giờ, đây là lần đầu tiên có người đặt cược nhiều tiền như vậy, mọi người hoan hô như sấm dậy, tiếng ủng hộ và tiếng vỗ tay gần như muốn lật bay nóc nhà. Quản lý võ quán hoảng sợ, vội vàng mang các vị võ sư lên lôi đài, cùng Lôi đại tráng bái tạ, mười mấy người bồi bàn nối đuôi nhau bước ra, dâng lên đủ loại bánh trái đặt trên tất cả các bàn lầu trên lầu dưới. Cái này được gọi là “Phản đài”, thay mặt Lôi đại tráng bày tỏ lòng biết ơn.
Hoằng vừa mừng vừa sợ, nắm chặt tay Dung Dận hỏi: “Không phải chỉ chuẩn bị một cái thôi sao?”
Dung Dận cười một tiếng, đáp: “Hoàng ân mênh mộng, một cái sao đủ?”
Hoằng cực kỳ kích động, quay đầu nhìn xuống dưới lầu nói: “Lát nữa Lôi đại tráng sẽ lên lầu. Đến lúc đó bước vào căn phòng bên cạnh không có lấy một bóng người, hắn sẽ thất vọng lắm đây.”
Dung Dận đùa hắn: “Vậy ngươi qua đó gặp hắn đi.”
Hoằng vừa căng thẳng vừa xúc động, xoắn xuýt thật lâu mới nói: “Không được đâu, thôi chúng ta cứ đứng bên này nhìn qua vậy.”
Đang lúc nói chuyện thì Lôi đại tráng đã thay quần áo xong, cùng quản lý võ quán bước lên lầu hai. Đám người chen chúc ở đằng sau, tựa như bầy ong vỡ tổ tràn vào căn phòng bên cạnh, muốn xem thử là ai mà lại rộng rãi đến thế. Từ căn phòng cách vách truyền sang âm thanh ồn ào hỗn loạn xen lẫn tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng của bọn họ bỗng bị đá văng, dẫn đầu là một ông già khô gầy đen đúa, công phu không hề tầm thường, hai người ảnh vệ canh cửa không kịp chuẩn bị, cứ thế mà bị hắn công phá phòng tuyến, có mấy người bất thình lình vọt vào rồi đóng cửa thật chặt.
Bọn họ vừa bước vào, nhìn thấy một phòng đầy người bất chợt sợ hết hồn. Thì ra dây treo đèn lồng kia là hai phòng dùng chung một cái, đám người đi lên gặp phòng trống nên cho rằng phòng sát vách mới là phòng đặt đèn, đồng loạt chen tới. Thiếu gia sát vách và mấy người tùy tùng thấy không ổn nên mới hỗn loạn chạy sang bên này. Nãy giờ thấy bên này yên tĩnh, bọn họ còn tưởng là không có ai, nào ngờ vừa bước vào đã thấy một phòng đầy võ giả cao cấp, bất chợt căng thẳng.
Chúng ảnh vệ cũng vô cùng cảnh giác, bày ra trận thế, ngăn cản tầm mắt của những kẻ vừa xâm nhập. Hai bên trố mắt nhìn nhau, vị thiếu gia kia chủ động bước ra, khom người thi lễ nói: “Tại hạ cũng không có ác ý, chỉ mượn chỗ tránh mấy người ngoài kia một chút. Không biết ai là chủ nhân ở đây?”
Dung Dận và Hoằng đều đang đứng ở lan can, nhìn Lôi đại tráng đang lên lầu hai ở đằng xa xa, không để ý. Ảnh vệ bên trong có một người bước ra nói: “Nơi này không tiện, mời quý vị đi nơi khác cho.”
Vị thiếu gia kia mỉm cười, giũ tay áo mười phần phong độ nho nhã, gật gù đắc ý đáp: “Tên họ của tại hạ không tiện nói ra. Đến nơi này cũng chỉ để xem xét dân tình, quan sát nỗi khổ trăm họ. Giờ gặp chút phiền phức, chỉ tránh một lát rồi sẽ đi ngay.”
Hắn cố làm ra vẻ, cư xử cường điệu, vốn thấy cả phòng toàn là võ giả nên thuận miệng muốn đùa một chút. Nào ngờ ảnh vệ hiện giờ đang căng thẳng phòng bị, chỉ hận không thể một kiếm đâm chết hắn, còn lòng dạ đâu nữa mà đứng đây giỡn chơi với hắn? Ảnh vệ đứng đầu ngay cả chút lấy lệ sơ sài cũng chẳng có, mặt vô cảm lặp lại lần nữa: “Nơi này không tiện, xin mời đi nơi khác dùm cho.”
Vị thiếu gia kia động phải cây đinh, cảm thấy bị bẽ mặt cực kỳ khó chịu. Mắt thấy có hai người đang đứng ở lan can xem náo nhiệt không thèm để ý tới hắn, không khỏi hơi tức giận. Tùy tùng sau lưng hắn lúc này mới tiến lên, từ trong tay áo hoa văn mây trời lấy ra một cái ngọc bội sáng chói, thấp giọng nói: “Làm phiền thông báo với chủ nhân nhà ngươi một tiếng.”
Ảnh vệ đứng đầu lướt mắt qua, nhìn thấy kí hiệu của Vân Thị lập tức hiểu ra người này là cháu đích tôn Vân Hàng Chi, cùng Vân An Bình phụng chỉ tới đây, hắn gật đầu đáp: “Đã biết. Mời đi ra ngoài.”
Nguyên Giang Vân Thị là gia tộc lớn nhất triều Lưu, tên tuổi vừa nói ra, khắp hoàng thành có ai là dám không nghênh đón? Vân Hàng Chi vẻ mặt thận trọng, vốn đang chuẩn bị tư thế được người ta sợ hãi nghênh tiếp, không ngờ người ảnh vệ này rõ ràng đã nhận ra kí hiệu, vậy mà vẫn dám đuổi bọn họ ra ngoài, cũng không gọi chủ nhân đến đón tiếp, không khỏi sững sờ, ngơ ngác hỏi: “Không biết ta sao?”
Ảnh vệ đứng đầu trong lòng tràn đầy suốt ruột và căng thẳng, thấy bọn họ vẫn không chịu đi, lặng yên rút kiếm ra, uy hiếp nói: “Thiếu gia tôn quý đến bậc này, cần gì phải tự đặt mình vào thế nguy hiểm?”
Hắn toát lên sát ý, lão già đứng sau lưng Vân Hàng Chi lập tức bước ra ngăn trước mặt hắn, mở miệng khàn khàn nói: “Thiếu gia quay về đi.”
Vị này là Khổ tiên sinh, do người nhà biệt phái đến để bảo vệ Vân Hàng Chi. Lúc này ngay cả hắn cũng có ý rút lui, Vân Hàng Chi lập tức hiểu ra những ảnh vệ này không dễ trêu vào. Nhưng từ trước đến nay hắn vốn quen với cảnh người gặp người kính, đã lúc nào bị làm nhục đến như vậy? Căn phòng này không lớn, nói mấy câu ai cũng có thể nghe rõ ràng, đã biết rõ hắn là ai mà còn dám để yên cho hạ nhân vô lễ với hắn, Vân Hàng Chi luống ca luống cuống, vừa tức vừa vội, liếc nhìn tùy tùng bên cạnh. Tên tùy tùng kia tức giận nói: “Bên trong rốt cuộc là người từ đâu tới? Dưới chân thiên tử, một chút phép tắc cũng không biết hay sao?”
Vân Hàng Chi vội nói: “Đúng!”
Hoằng đang đứng cùng Hoàng đế nhìn Lôi đại tráng tìm không ra ân nhân, đành quay lại lôi đài hành lễ bốn phương, nghe Vân Hàng Chi còn đứng ở cửa làm loạn, không khỏi cười một tiếng, xoay người vòng ra, hơi khom người nói với Vân Hàng Chi: “Chủ nhân nhà ta không gặp người lạ, hôm nay đúng là không tiện thật.”
Vân Hàng Chi rốt cuộc cũng thấy có người từ bên trong đi ra, quan sát Hoằng từ trên xuống dưới rồi khách khí hỏi: “Không biết quý danh của tiểu ca là gì?”
Hoằng cũng không đáp, chỉ ép về phía trước một bước. Vẻ mặt hắn ôn hòa nhưng lại toát lên sự nghiêm nghị sắc bén, Khổ tiên sinh đứng đấy bất động, nhấn mạnh lần nữa: “Thiếu gia quay về đi.”
Vân Hàng Chi biết Khổ tiên sinh chưa bao giờ nói dối, hắn nói quay về đồng nghĩa với việc hắn không nắm chắc sẽ bảo vệ được mình. Vừa tò mò lại vừa không cam lòng, hắn chỉ đành phải nói: “Nếu cùng sống trong hoàng thành, cơ hộp gặp nhau sẽ còn nhiều. Lần sau gặp mặt, ta chờ huynh đài xưng tên cho ta biết.”
Hoằng khẽ mỉm cười, nói: “Lần sau nhất định sẽ.”
Vân Hàng Chi dưới sự bảo hộ của mấy người tùy tùng bước ra khỏi phòng, mới vừa đi ra đã gặp phải mấy vị võ giả, từ sớm đã cùng với võ giả ở trong phòng bao vây bọn hắn. Hắn giật mình sợ hãi, ý thức được nếu như vừa rồi đánh nhau thật thì bản thân đã có chuyện rồi, không khỏi hoảng sợ nhìn căn phòng sau lưng. Hắn chỉ nhìn thấy giữa khe hở mờ mờ ảo ảo, vị chủ nhân kia vẫn đứng ở lan can, không hề quay đầu lại.
Trong khoảnh khắc cánh cửa lập tức khép lại. Lôi đại tráng thấy trong căn phòng đặt đèn kia không có một bóng người, biết ngay lại là vị lần trước đã âm thầm đến ủng hộ hắn, cảm kích rơi nước mắt vì không thể báo đáp, đứng trên lôi đài vái lạy tứ phương. Dung Dận và Hoằng đứng trên lầu hai nhìn hắn làm lễ đằng xa xa, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Đến khi mọi người trong võ quán dần ra về, bọn họ cũng quay về cung dưới sự bảo hộ của ảnh vệ. Đây là lần đầu tiên từ sau khi chuyển kiếp Dung Dận được ra ngoài du ngoạn, mặc dù chưa thật sự thỏa mãn nhưng y vẫn thấy rất vui. Đến tối tâm trạng y vui vẻ, kéo Hoằng đến bên cạnh hôn lấy hôn để, nói: “Chờ đến kỳ săn bắn mùa thu lần sau, chúng ta sẽ có thể ra ngoài như vậy thêm một lần nữa.”
Lần săn bắn kế tiếp, là vào ba năm sau.
Ba năm sau vẫn còn có thể sao?
Hoằng cũng không trả lời, vùi mặt vào trong ngực của Hoàng đế, thấp giọng đáp: “Một lần là đủ rồi.”
Dung Dận kéo chăn lên bọc lấy thân thể của hai người, nói: “Lần này đã làm khó ngươi rồi. Lần tới sẽ chuẩn bị sớm hơn, không để ngươi phải vất vả nữa.”
Hoằng biết bệ hạ hiểu sai ý hắn, cũng không giải thích, chỉ thả lỏng hông, mặc cho Hoàng đế vuốt ve thân thể của hắn.