Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn càng nghĩ càng tức giận, vừa giận dữ lại vừa thấy tổn thương, lập tức lạnh lùng nói: “Dù sao đi nữa thì ta —— ta cũng sẽ chẳng đi đâu hết.”
Hoằng vô cùng giận dữ, nhưng Dung Dận nghe vào lại thấy ngọt ngào khôn xiết. Y rũ mi mắt, nghĩ đến vừa nãy bản thân quá yếu đuối, Thái hậu chỉ mới nói mấy câu đã hoảng loạn, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng y cũng đồng thời thấy yên tâm, vô cùng yên tâm. Hoằng ngồi cách y nửa thước, y muốn đưa tay tới nhưng trái tim lại đập thình thịch liên hồi, tựa như vừa trải qua chuyện đại sự chấn động lòng người. Y cúi đầu, nhìn chiếc ghế dựa màu đen chạm trổ hoa văn hình rồng, ánh vàng rực rỡ lấp lánh lóa mắt. Đại điện này nguy nga lộng lẫy, y đã ngồi một mình ở nơi đây làm Hoàng đế từ rất lâu rồi, cực kỳ quyền lực, cực kỳ đau khổ, cực kỳ chính nghĩa, cũng cực kỳ khó khăn. Y từng bước gìn giữ, cắn răng đi một đoạn đường rất dài, hôm nay rốt cuộc cũng đã tìm thấy chốn về. Y mang cả sức người có hạn lẫn tính mạng hữu hạn này, từ nay giao phó hết cho hắn.
Giao cho một người. Một người có thể bảo vệ y, cũng tự biết bảo vệ mình.
Giao cho một người mềm yếu hơn y, cũng kiên cường hơn y, nhát gan hơn y, lại dũng cảm hơn y.
Y không sợ khổ nạn, nhưng lại sợ hạnh phúc. Tình yêu quá ấm áp khiến y không dám vun vén. Thế nhưng Hoằng lại chẳng phụ lòng người, dám trải qua mưa gió, cũng dám phơi mình trong nắng ấm. Nói y yêu hắn, chẳng bằng nói y cảm kích hắn. Cảm kích Hoằng đã coi trọng y, hơn thế nữa là luôn biết tự coi trọng bản thân mình. Cảm kích mỗi một việc y giao cho, Hoằng đều có thể bình thản ung dung đón nhận, có thể cây ngay không sợ chết đứng chất vấn, có thể không nhường nhịn mà tranh luận với y, có thể vì y mà ghen tuông, hiểu lầm, độc chiếm và tức giận, ban cho y tình yêu trần tục nhất trên đời.
Ban cho kẻ làm Hoàng đế này một tấm chân tình.
Trong lòng Dung Dận ngập tràn tình cảm nồng nàn, thế nhưng lại chẳng thể thốt lên được câu nào, chỉ biết “ừ” một tiếng khe khẽ.
Hoằng tiến lại sát bên Dung Dận hơn một chút, nghi ngờ nghiêng đầu nhìn, quan sát thần sắc của y rồi nói: “Sau này ta sẽ cẩn thận hơn, có được hay không?”
Dung Dận đáp: “Được.”
Hoằng thấy rất vui, lúc này mới nhận ra là mình đang không mặc áo, lại thấy hối lỗi, hắn nắm lấy tay áo to rộng của Dung Dận che người mình lại. Dung Dận từ từ tiến lại gần hơn, sau đó mềm mại như nước mà ôm lấy hắn, kề sát chóp mũi, mặt đối mặt cọ xát lẫn nhau.
Lần đầu tiên Hoằng thân thiết với Hoàng đế ở trong đại điện, hắn căng thẳng lông mi run run, rất muốn ngừng lại. Bàn tay Dung Dận dần dà đi xuống, hắn lập tức không từ chối nữa, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài điện. Dung Dận không thể làm gì khác hơn là phải dừng tay lại, trong lòng tràn ngập dịu dàng, nhẹ nhàng cắn một cái lên xương quai xanh xinh đẹp của hắn, xong rồi lại ôm lấy hắn, tựa như đang ôm một đóa bồ công anh mềm mại, nhẹ nhàng đong đưa.
Chỉ cần một tiếng thở dài, từng nhánh bồ công anh trắng tinh sẽ nhẹ nhàng bay khắp sườn đồi.
Trần gian có bao nhiêu điều khó khăn, thì cũng có bấy nhiêu ấm áp. Tình yêu với đủ muôn hình vạn trạng trải đều khắp thiên hạ, có đôi khi tựa như một tiếng sấm rền, trong khoảnh khắc có thể lật đổ đất trời, có đôi khi lại là một tia sáng dịu dàng, nhẹ nhàng yên tĩnh mà nuôi dưỡng sự sống bất tận. Yêu là bảo vệ, cũng là giao phó, dành cho người mà bản thân trọn vẹn yêu thương.
Là đao kiếm của y, là lá chắn bảo vệ y, là châu báu của y, là bạn đời của y.
Dung Dận ghì lấy Hoằng trong lồng ngực, say sưa thân thiết với hắn, còn mang chữ Phúc mà y viết lúc chiều đến cho hắn xem. Đệm kê hai bên long ỷ đã bị Hoằng đâm hỏng, tơ bông rơi khắp cả người Dung Dận, Hoằng cảm thấy hơi lúng túng, lập tức lại gần phủi xuống cho y. Hắn mặc lại áo quần tử tế, bàn lại chuyện vừa nãy thêm lần nữa.
Uống rượu là để góp vui. Trên yến tiệc mở mấy vò rượu ngon, ăn vài món để rượu tác dụng chậm là chuyện rất bình thường. Hôm nay trong tiệc rượu hắn cũng cảm thấy lạ là tại sao gia chủ này dễ say quá, nhưng rồi vẫn không nghĩ quá nhiều.
Chẳng qua hắn đã hộ giá ngự tiền suốt mười mấy năm, có thói quen lúc nào cũng phải giữ cho bản thân tỉnh táo, nên không muốn uống thứ rượu kia.
Nếu suy nghĩ lệch đi một chút, không ngại buông thả một đêm thì đã trúng kế mất rồi.
Mặt mũi hoàng gia không thể bị bôi nhọ. Hôm nay nếu như hắn thật sự rơi vào bẫy của Lục Đức Hải, đừng nói là bản thân hắn, mà ngay cả bệ hạ cũng sẽ bị người khác nắm lấy đằng chuôi!
Đến lúc này Hoằng mới nhận ra tình huống nguy hiểm tới mức nào, không khỏi nghĩ đến mà sợ, chợt bắt lấy cánh tay Dung Dận, thấp giọng nói: “Thủ đoạn thâm độc quá!”
Hoằng nếu đã bình an vô sự thì Dung Dận cũng không đặt chuyện này ở trong lòng, nhàn nhạt đáp: “Thái hậu chẳng qua chỉ muốn thêm dầu vào lửa, hái được quả đào. Kẻ chủ mưu trong chuyện này là gia tộc khác.”
Hoằng rùng mình, nói: “Thường ngày lui tới với Lục Đức Hải cũng xem như thân thiết, không ngờ hắn lại nương nhờ gia tộc khác, đứng sau lưng hãm hại ta.”
Vừa dứt lời, hắn đã giận đến mức ngứa răng, oán hận nói tiếp: “Ta muốn giết hắn, để xem ai còn dám hãm hại ta nữa!”
Dung Dận cười một tiếng, đáp: “Giết Lục Đức Hải để làm cái gì? Hắn chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ. Hôm nay có thể bị người ta lợi dụng thì ngày khác lại có thể để cho chúng ta lợi dụng, ngươi giết hắn chẳng phải là tự tay phá hủy binh mã của chúng ta hay sao? Kẻ bị lợi dụng chính là kẻ vô tội nhất. Không tin thì ngươi cứ âm thầm thăm dò thử xem, chắc chắn người trong cuộc sẽ chẳng biết gì cả, còn tưởng rằng mình đang từ tâm làm việc tốt. Nếu đã muốn hãm hại ta thì làm sao dám để lộ sơ hở? Chủ mưu chính là kẻ đang đánh cờ kìa.”
Y dứt lời, lại thở dài nói tiếp: “Ngươi cũng chỉ là quân cờ mà Thái hậu dùng để đối đầu với ta. Ta cũng là quân cờ, bị các gia chủ kia mang ra để đối địch. Trên bàn cờ hỗn loạn đến mức nào ta cũng không biết phải nói với ngươi ra sao. Ván này không thắng không thua, mọi người huề nhau. Nhưng mà ——”
Y cố ý dừng lại một chút, thấy Hoằng căng thẳng, lập tức cười tà ác: “Thái hậu lừa bịp, lộ lá bài tẩy. Ta có thể trút giận, cắt đứt một cái đuôi của bà.”
Bọn họ ngầm hiểu ý nhau, ai cũng không nhắc đến cái tên kẻ chủ mưu là Vân Bạch Lâm. Dung Dận biết ván cờ này diễn ra là vì muốn y lập hậu, không muốn nói ra sợ tăng thêm áp lực cho Hoằng. Hoằng biết Vân Thị phức tạp, cũng không muốn khiến cho bệ hạ thêm phần khó xử. Hắn suy nghĩ một hồi, thở dài nói: “Thật sự quá thủ đoạn, mưu kế được lắm.”
Dung Dận khinh thường, đáp: “Đây mà là mưu kế gì? Lấy tham lam tính toán tham lam, cái này gọi là kế hoạch ẩu tả. Kế sách thiển cận, thủ đoạn bỉ ổi, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, nào có khí chất thịnh thế của đại gia tộc?”
Y nói xong, lại lo Hoằng sẽ làm bừa, nói tiếp: “Lập quốc trị dân, phải chú trọng đến việc xử phạt theo pháp luật. Lần này chưa bắt được đằng chuôi, không biết nên xử lý bọn họ như thế nào. Ngươi phải tự cảnh giác, đừng để lộ gì ra trên nét mặt, đứng xa xa mặc kệ cho bọn họ bày mưu tính kế, để cho bọn họ dần dần tự mình lộ đuôi. Đến lúc đó tội trạng đủ đầy, một kích mà tấn công mới không thể để bọn họ kịp thời trở tay.”
Phong cách làm việc của Dung Dận lúc nào cũng vậy, Hoằng đã sớm quen rồi, hắn lập tức gật đầu đồng ý, nhớ đến vừa nãy lúc hắn xông vào trong điện, khuôn mặt bệ hạ tràn đầy vẻ thê lương hoảng hốt, trong lòng không khỏi thấy xót xa, vừa đau lòng vừa thương yêu, hắn kề sát lại hôn lên gương mặt của Dung Dận, nhẹ giọng nói: “Coi như là kế hoạch ẩu tả… Nhưng cũng xem như đã có chút thành công rồi, khiến cho bệ hạ lo lắng vô ích một hồi.”
Dung Dận buồn bực không vui, “ừ” một tiếng đáp: “Ta không am hiểu những… thủ đoạn hãm hại người khác như thế này, cho nên lúc nào cũng phải ngồi trên chịu thiệt. Cũng không phải là không am hiểu, chỉ là ta không muốn làm.”
Hoằng thấp giọng hỏi: “Dù phải chịu thiệt, cũng không muốn làm sao?”
Dung Dận đáp: “Không nghĩ tới… Ngươi khác dùng âm mưu, ta sẽ dùng dương mưu, ta chỉ thích nhìn thấy dáng vẻ của những kẻ đó khi dù biết trước mắt là hố sâu nhưng vẫn phải nhảy vào.”
Y nói xong bỗng thấy vui vẻ, nhào lên người Hoằng hôn lấy hôn để. Hoằng ngửa mặt về phía sau, hứng chịu sức nặng của Dung Dận, rũ mi mắt thấp giọng nói: “Bệ hạ nếu giấu giếm ta, ngoài mặt lập nữ tử Vân Thị lên làm hậu, thì cũng sẽ chẳng xảy ra nhiều chuyện đến như vậy.”
Dung Dận ừ hử qua loa, ngậm lấy đôi môi Hoằng nhỏ giọng đáp: “Cái này gọi là không thẹn với lòng. Bốn chữ này, là gánh nặng, cũng là trụ cột. Trong mọi việc, nếu như không đặt nặng, không thẹn với lòng thì sẽ bớt đi vất vả, nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng đồng thời cũng dễ mất đi ý chí, ngã quỵ trước phong ba.”
Hoằng nhẹ giọng nói: “Ta sẽ là trụ cột của bệ hạ. Chúng ta cùng nhau chống đỡ trời đất.”
Dung Dận cực kỳ vui sướng, ôm lấy Hoằng thật lâu vẫn không chịu buông tay.