Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên trên bếp lò truyền đến mùi thịt nồng đậm, Vạn Tú Mẫn mau chóng chạy vào phòng bếp, dùng khăn ẩm nhấc cái hũ từ trên lò than xuống.Trong phòng khách, chị Khâu nhìn ra Lương Chính Phong cực kỳ có hứng thú với Tô Nguyệt Hòa, chỉ cần có thể thúc đẩy chuyện này, về sau vô luận nhà trai hay là nhà gái đều sẽ thực lòng cảm ơn chị ấy, có phải cháu gái của chị ấy hay không cũng không quan trọng.Chị ấy lập tức tâng bốc Tô Nguyệt Hòa: "Trình độ văn hóa rất cao, tốt nghiệp trung học, trước đó làm giáo viên tư thục hai năm, hiện tại là cán bộ đại đội.
Đừng thấy nũng nịu, làm việc rất nhanh nhẹn.
Làm việc nhanh nhẹn thì cũng thôi đi, con người lại rất chu đáo tinh tế, gia giáo rất tốt.
Ông nội và cha cô ấy đều là người làm công tác văn hoá, mẹ thì cực kỳ chú trọng quy củ rõ lí lẽ..."Vạn Tú Mẫn từ trong bếp đi ra, nghe chị Khâu nói xong, cô ấy thấy Chính Phong có hứng thú, ở rể hay không ở rể trước tiên không nói, làm chị họ, cô ấy không ngại, cũng không quyền lên tiếng, quan trọng nhất chính là, Chính Phong thích.Càng hoặc là, đây là hành vi trả thù của anh đối với cả nhà họ Lương.
Cô ấy rất vui khi thấy việc này thành công.Vạn Tú Mẫn bưng một chén nước sôi để nguội bỏ thêm đường trắng tới, đặt ở trước mặt chị Khâu, cười nói: "Chỉ lo nói chuyện, quên rót trà cho chị mất.""Khách khí cái gì, chẳng phải chỉ đến nhà ngồi chút thôi sao." Chị Khâu nhấp một hớp nước sôi để nguội, "Ôi, em còn bỏ đường nữa à!""Chị Khâu, nếu như năm nay chị có thể giúp em trai em giải quyết chuyện lớn đời người này, đừng nói uống nước đường, em mời chị ăn gà nướng.""Ăn gà nướng à! Một lời đã định! Không cho phép nuốt lời!"Vạn Tú Mẫn cười, "Quyết không nuốt lời! Nghe chị nói như vậy, vị Tô cô nương này cũng rất tốt, có thể hẹn gặp một lần không?"Chị Khâu lại nhấn mạnh: "Cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, phẩm tính tốt, thân gia trong sạch.
Chỉ là trong nhà không có con trai, yêu cầu nhà trai ở rể, đây là tiền đề số một."Ngồi ở một bên, Lương Chính Phong đang chơi bóng da, nói lời kinh người: "Nếu như phù hợp, em có thể ở rể."Vạn Tú Mẫn vỗ vỗ bả vai em trai, muốn giải thích thay anh: "Nhà bọn họ còn có hai em trai."Chẳng qua là cùng cha khác mẹ, Vạn Tú Mẫn cũng không có nói tỉ mỉ thêm.Cái niên đại này, ba con trai cũng không coi là nhiều, hơn nữa gia thế của nhà họ Lương còn sờ sờ ở đó, trong nhà thực sự sẽ để trưởng tử trưởng tôn ở rể hay sao?Chị Khâu có chút không dám tin tưởng, cười hỏi: "Các em có muốn thương lượng với trong nhà trước một chút hay không?"Lương Chính Phong nâng đôi mắt màu xám đậm của mình lên, "Không cần.
Chuyện của em do em làm chủ."Chị Khâu không hiểu rõ nội tình, chị ấy không nghĩ tới loại gia đình phần tử trí thức cao cấp này lại tiến bộ như vậy, lập tức vui mừng nhướng mày: "Vậy thì tốt quá, lúc nào Lương đoàn có thời gian?"Lương Chính Phong ngược lại không sốt ruột: "Buổi trưa thứ sáu tuần sau em có thời gian rảnh, chủ nhật cũng có thể sắp xếp.""Chị đi hẹn với nhà gái trước, rồi báo lại thời gian với em sau."Sau khi bàn bạc xong, Vạn Tú Mẫn nhẹ nhàng đặt bàn tay ở trên tấm ảnh của Tô Nguyệt Hòa, cười nói: "Chị Khâu, ảnh chụp này cũng không thể để cho những người khác xem nữa ha."Cô gái xinh đẹp như vậy, ai nhìn mà không thích? Đến lúc đó mấy đồng nghiệp tranh giành một cô gái, vậy cũng không tốt cho lắm.Chị Khâu cất ảnh chụp: "Chị làm việc em cứ yên tâm, chị hiểu quy củ, mọi thứ có thứ tự trước sau, trừ phi hai người họ không được, bằng không thì sau này sẽ xấu hổ biết bao, đúng hay không?""Đúng vậy, chị Khâu giữa trưa chị ăn cơm ở chỗ em đi, em đã gói xong sủi cảo rồi, nấu xương sườn.
Ăn xương sườn trước, gà quay lần sau ăn."Chị Khâu đứng lên cười to: "Chị còn phải đi tới một nhà.
Hôm nào đó đi.".