Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại Thần, tiền thức ăn, anh cũng phải chịu một phần nha!
~.~
Cao Cần đem lời của Mã Thụy thuật lại cho Giả Chí Thanh, ngay lập tức nhận được phản
ứng cực kỳ dữ dội.
Giả Chí Thanh đập bàn một cái rầm: "Cơ hội tốt như thế, chương trình nổi tiếng như thế,
không dễ dàng chen vào được, sao có thể nói không làm là không làm?"
Cao Cần không đổi sắc mặt xoay xoay cán bút: "Chương trình nổi tiếng, nên mới cần người
dẫn chương trình có năng lực."
Giả Chí Thanh dần dần đã miễn dịch với miệng lưỡi độc địa của anh ta.
Bí quyết của Phong Á Luân chính là, đem đối tượng bị nhắc tới biến thành chính Cao Cần,
xem như anh ta đang tự xỉ vả chính mình.
"Tiểu Bạch không đủ năng lực?" Giả Chí Thanh cười nhạt hai tiếng, "Anh có lên mạng xem
chưa? Trên website chính thức của "GO! GO! SU... SUPER STAR" tất cả các chủ đề đều là
về Tiểu Bạch. Anh xem thử Thi Đại Minh được mấy cái?""Vậy cậu thử tạo một cuộc bình chọn hỏi xem, nếu như hai người dẫn chương trình phải bỏ
đi một người, sẽ là Thi Đại Minh hay là Tiểu Bạch? Hoặc là tạo một cái chủ đề hỏi thử, giữa
La Bội Giác và Tiểu Bạch bọn họ chọn ai?"
Giả Chí Thanh vẫn mạnh miệng cãi: "Chương trình nếu không có tình huống nào gay cấn,
cứ đều đều một kiểu như vậy sẽ khiến khán giả nhàm chán. Tôi thấy Tiểu Bạch hiện giờ
đang làm rất tốt."
"Đắc tội với Đại Thần Thiên Hậu, bị đồng nghiệp coi như thùng thuốc súng là đang làm rất
tốt hả?" Cao Cần cười chế nhạo.
"Hiện giờ chủ đề này đang được bàn tán rất nhiều, càng được bàn tán càng được nhắc tới
thì càng nổi tiếng."
"Muốn được bàn tán được nhắc tới? Rất đơn giản. Cậu bảo Tiểu Bạch cởi hết quần áo đi
một vòng trung tâm thành phố, bảo đảm cậu ta một phát nổi tiếng khắp thế giới."
"Anh..." Giả Chí Thanh tức giận muốn giậm chân, cuối cùng lựa chọn không cãi lại.
"Cậu mong muốn Tiểu Bạch làm một đóa hoa quỳnh? Hay là tùng bách?" Cao Cần nói đến
đây, đột nhiên cảm thấy có điểm kỳ cục. Giống như cuộc họp vừa rồi diễn ra một lần nữa,
chỉ khác là hắn đang đóng vai của Mã Thụy, còn Giả Chí Thanh lại hóa thân thành hắn. "Nếu
như chọn hoa quỳnh, vậy cậu cứ để cho cậu ta tiếp tục nã đạn, từ Đại Thần cho tới tôm tép,
ai ai cũng không tha. Đến khi giới giải trí máu chảy thành sông, tôi xem thử Tiểu Bạch có
còn đất sống hay không?"
Giả Chí Thanh ngập ngừng một chút: "Cũng không phải chuyện lớn, tôi sẽ nhắc nhở cậu ấy
sau này nói năng cẩn thận một chút."
"Cậu ta hiện tại chưa được huấn luyện gì, nói năng cẩn thận là cẩn thận thế nào? Tốt nhất là
đừng nói câu nào hết. Một người dẫn chương trình mà không nói câu nào thì thành cái giống gì? Chẳng lẽ khán giả mở ti vi chỉ để nhìn cậu ta im lặng tươi cười? Không bằng đi mà nhìn
ảnh thờ của tổ tiên nhà mình đi, ít ra còn được ông bà phù hộ độ trì."
"..." Giả Chí Thanh không chút nghi ngờ tin rằng miệng lưỡi độc địa của Cao Cần đã đạt tới
cảnh giới vô địch bất khả chiến bại. "Tôi nghĩ nếu anh và Tiểu Bạch cùng nhau hợp tác dẫn
chương trình, chắc chắn sẽ vô cùng thu hút. Tên của chương trình tôi cũng đã tìm được rồi,
gọi là "Vô Độc Bất Trượng Phu" hoặc là "Ngũ Độc Giáo Chủ"."
Cao Cần không đếm xỉa tới lời pha trò của hắn, tiếp tục nói: "Chút nữa tôi sẽ gọi điện tới đài
truyền hình giải thích chuyện này. Cậu tốt nhất là trông nom Tiểu Bạch, muốn cho cậu ta
thành công, muốn nổi tiếng, thì trước tiên đốc thúc cậu ta hoàn thành chương trình huấn
luyện cho tốt đi."
Giả Chí Thanh chán nản nói: "Vậy bây giờ Tiểu Bạch chỉ còn mỗi việc làm người mẫu ảnh."
Cao Cần nhướn mày: "Cậu đáng lẽ phải phấn khích bừng bừng nói, may mà Tiểu Bạch còn
có việc làm người mẫu ảnh."
"Anh ¥#%@#%#!"
Cao Cần sờ sờ cằm: "Cậu và Phong Á Luân đúng là anh em một nhà, chẳng thấy tiến bộ gì.
Ngôn ngữ chửi bới bao nhiêu năm cũng chỉ có thế."
Giả Chí Thanh oán hận nói: "Muốn tôi lên mạng download bản update mới nhất không?"
"Cậu dám chắc không?"
"Tôi ¥#%@#%#!"
Về đến nhà thấy Tiểu Bạch đang ngồi trên giường cố gắng học từ vựng tiếng Anh.
Giả Chí Thanh suy nghĩ tìm cách mở miệng: "Tiểu Bạch à.""Ừ?" Tiểu Bạch mờ mịt ngẩng đầu, abcde giống như đám bọ chét nhảy qua nhảy lại trước
mắt cậu.
"Cậu làm việc với bọn ngốc của "GO! GO! SU... SUPER STAR" có vui không?"
Tiểu Bạch cố gắng nhớ lại: "Cũng được."
"Nếu như, mình nói là nếu như..." Giả Chí Thanh liếm liếm môi nói: "Cậu không dẫn chương
trình này nữa..."
"Vậy nhất định phải bắt biên đạo trả tiền cho mình." Tiểu Bạch nắm chặt tay.
"... Sao?"
Tiểu Bạch giơ hai ngón tay ra: "Lần trước kia và lần này, anh ta đã nợ mình hai lần rồi."
Giả Chí Thanh thở phào nhẹ nhõm, khẽ ngồi xuống sô pha: "Được, mình nhất định đòi tiền
cho cậu."
Tinh thần được thả lỏng, cảm giác mệt mỏi liền kéo đến, hắn cảm giác mí mắt đang từ từ
sụp xuống.
Bàn tay của Tiểu Bạch đột nhiên vươn tới, chạm vào trán hắn, sau đó rời đi.
"Chí Thanh."
"Ừ?"
"Còn nhớ vì sao chúng ta muốn gia nhập giới giải trí không?"
Giả Chí Thanh tỉnh táo một chút: "Ừ."
"Cho nên, chúng ta chỉ cần cố gắng kiếm tiền là được rồi."
Hắn cố gắng mở mắt.Tiểu Bạch đang khoanh chân ngồi trên sô pha, tóc mái thật dài trên trán rũ xuống, che khuất
một phần đôi mắt đang đọc sách, vẻ mặt vô cùng chăm chú và nghiêm túc.
Tiểu Bạch tạm biệt "GO! GO! SU... SUPER STAR", trên trang web chính thức của chương
trình lập tức la ó ầm ĩ.
Topic phàn nàn có, topic truy điệu có, topic phản đối có, topic hả hê khi thấy người gặp họa
cũng có... đủ mọi chủ đề cùng ùn ùn xuất hiện.
Hữu thần côn nhảy ra nói bởi vì La Bội Giác bỏ trốn, phong thủy của "GO! GO! SU... SUPER
STAR" bị phá vỡ, nếu muốn hóa giải, xin gọi số 134********.
Còn có những thành viên tự đề cử mình, chủ động cung cấp ảnh chụp và sơ yếu lí lịch, hy
vọng sẽ được chọn thay thế.
Tóm lại, tình hình trên mạng hiện giờ có thể tóm gọn bằng một từ... LOẠN!
Thế nhưng nhân vật chính lại hoàn toàn không hề hay biết rằng cư dân mạng vì bàn luận
nguyên nhân ra đi của cậu chỉ trong một buổi sáng mà chủ đề đã lên tới năm mươi sáu
trang, việc cậu hiện giờ đang toàn tâm toàn ý chính là suy nghĩ... vì sao anh ta nhất định
phải tới chỗ này ăn chứ?
Nhan Túc Ngang ăn xong, mỉm cười nhìn Tiểu Bạch nói: "Chúng ta dù gì cũng bị nhốt chung
một cái thang máy, coi như người cùng chung hoạn nạn, ra ngoài ăn bữa cơm, chúc mừng
thoát hiểm thành công cũng là việc nên làm. Sao lại mang vẻ mặt như thể đang bị bắt cóc
thế?"
Tiểu Bạch mắt không rời khỏi thực đơn trên tay: "Nhưng mà ở đây rất đắt đó."
Nhan Túc Ngang búng ngón tay tách một tiếng: "Tôi mời cậu."
Làm xong động tác này, hắn hơi hối hận một chút. Hành vi vừa rồi trên ti vi hình như chính là
của bọn nhà giàu mới nổi muốn khoe của với bạn gái, chẳng những chẳng có chút phong độ nào, mà còn có chỗ xúc phạm đối phương. Hắn suy nghĩ một chút, đang chuẩn bị giải thích,
chợt nghe Tiểu Bạch vui vẻ nói: "Vậy rất cảm ơn anh."
Nhan Túc Ngang nhìn nhìn thực đơn: "Không bằng ăn chút kem tráng miệng đi." Thấy Tiểu
Bạch gật đầu, hắn trong lòng vô cùng đắc ý suy nghĩ: bây giờ cộng lại chắc cũng phải hơn
năm trăm đồng rồi chứ?
Tiểu Bạch khi đang ăn tuyệt đối không nói chuyện.
Trong con mắt của Nhan Túc Ngang, đây chính là hết sức tôn trọng đồ ăn, ngắm cậu ấy ăn
cũng là một cách thưởng thức.
Ăn một bữa bình yên không bị quấy rầy.
Nhan Túc Ngang tính tiền xong, trong lúc ra khỏi nhà hàng, tỏ vẻ lơ đãng nói đùa: "À, bữa
cơm hết 670 đồng, đắt hơn bộ quần áo của Phong Á Luân. Vậy tôi cũng được coi là người
rất tốt chứ?"
Tiểu Bạch nói: "Nhưng phần của anh là hơn 300 đồng thôi."
"..." Nhan Túc Ngang xoay người đi tới ga ra, đưa lưng về phía cậu nói: "Ngày mai quay lại!"
Tuy rằng NCC đã chính thức công bố Tiểu Bạch ly khai "GO! GO! SU... SUPER STAR",
nhưng Giả Chí Thanh đến giờ vẫn chưa tiêu hóa được. Dù sao đó cũng là một cơ hội quá
tốt.
Cho nên khi hắn nhận điện thoại của Cao Cần, nói năng rất không kiêng nể.
"... Ăn phải thuốc súng hả?"
"Không phải anh cho tôi ăn sao?" Giả Chí Thanh cơn giận vẫn chưa tiêu tan.
Cao Cần thong thả nói: "Không bị nổ chết thật là tiếc.""..." Giả Chí Thanh giận dữ siết chặt lấy điện thoại. Đằng nào điện thoại cũng là của công ty
cấp, nếu hắn bị tức chết, hắn cũng không ngại làm cho nó biến dạng.
"Có chuyện nói với cậu."
"Nếu là tin dữ thì không cần nói, đem đốt cho tổ tiên chúng ta đi." Giả Chí Thanh dưới sự rèn
luyện của anh ta, miệng lưỡi độc địa cũng đã tiến bộ rất nhiều.
"NCC ra một chương trình mới, muốn Tiểu Bạch làm khách mời. Nếu cậu cho là tin xấu, thì
tự đem đốt cúng tổ tiên đi." Cao Cần nói xong, lập tức cắt điện thoại, vô cùng ung dung thoải
mái.
Hai giây sau, Giả Chí Thanh gọi điện lại.
"Thật không? Chương trình nào thế, về cái gì? Hợp tác với ai?"
"Là chương trình về đời sống, đặc biệt lên án những đứa phụ tình bội bạc bất hiếu với tổ
tiên. Biên đạo nghĩ lực sát thương của Tiểu Bạch đủ mạnh, có thể đảm đương trọng trách."
"... Đó không phù hợp với hình tượng của Tiểu Bạch lắm?" Tiểu Bạch nhà bọn họ phát triển
theo con đường thần tượng nha. Ăn mặc trang phục mốt nhất, để kiểu tóc hợp thời nhất, có
những fan hâm mộ cuồng nhiệt nhất, dùng từ fashion nhất... Khoan, hắn vừa mới nói cái gì,
cái gì mà fashion.
Cao Cần nói một câu đập nát bét mơ mộng của hắn: "Không tiền là viễn cảnh chắc chắn
nhất. Một câu thôi, làm hay không?"
Giả Chí Thanh nghiến răng: "Có!"
Tiêu Phúc Bình đã ngồi ngóc mỏ ở NCC được hai mươi hai năm, là một trong những người
dẫn chương trình kỳ cựu nhất của đài truyền hình. Tuy hắn ở NCC không thể hô phong hoán
vũ như Nhan Túc Ngang, nhưng cũng coi như là có chỗ đứng nhất định.Đối với chương trình mới "Kẻ Thù Của Bọn Đê Tiện" này hắn rất thận trọng.
Tuy rằng ban lãnh đạo NCC đã quyết định để Tiểu Bạch đảm nhiệm vai trò khách mời cùng
hắn dẫn chương trình, lại cũng có hứa nếu Tiểu Bạch không đảm đương tốt sẽ lập tức thay
người, nhưng Tiêu Phúc Bình quyết định sẽ tự mình suy nghĩ đánh giá về người đồng
nghiệp này.
Vì vậy hắn đặc biệt đi tới Ematto hẹn riêng cậu ta ra ngoài.
Ban đầu Giả Chí Thanh đòi đi theo, nhưng bị Cao Cần ngăn lại. Nguyên văn của hắn là:
"Chương trình không cho dắt theo vú em, Tiểu Bạch phải sớm quen với việc này."
Cho nên Tiểu Bạch phải một mình đi ra.
Tiêu Phúc Bình hẹn gặp tại một quán trà.
Bảy tám giờ sáng không phải là thời điểm đông khách, lơ thơ lác đác vài cụ già ngồi xung
quanh bàn đánh cờ.
Khi Tiểu Bạch đến, Tiêu Phúc Bình đang ngồi kế bên một ông lão gầy gò bàn về kinh
nghiệm câu cá, dường như chẳng hề quan tâm đến người đang tiến lại gần.
Tiểu Bạch tìm một chỗ đối diện ngồi xuống, sau đó gọi một bình trà rẻ nhất, an an tĩnh tĩnh
chờ đợi.
Tiêu Phúc Bình thấy cậu ngồi yên cả nửa ngày mà không hề có chút nóng nảy, hoàn toàn
không quấy rầy mình, trong lòng bắt đầu có chút cảm tình. Vì vậy bèn chào ông lão, đi tới
ngồi xuống chỗ đối diện với cậu: "Tằng Bạch phải không?"
Tiểu Bạch mắt to khẽ chớp một cái, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Phúc Bình tuổi cũng đã sắp có cháu bồng, cho nên trước một cậu bé dễ thương như
vậy hoàn toàn không có sức kháng cự. Thấy cậu ta bộ dáng ngoan hiền, trong lòng âm thầm thay cậu mắng kẻ đã dám đặt điều vu khống. Nhìn tới nhìn lui cậu chẳng có chỗ nào giống
loại người ác mồm ác miệng chua ngoa đanh đá.
"Cậu biết vì sao tôi hẹn gặp cậu chứ?"
"Vâng. Chí Thanh nói tôi sẽ cùng anh dẫn chương trình mới."
"Biết là chương trình gì không?"
"Về những kẻ bội bạc bất hiếu này nọ."
Tiêu Phúc Bình gật đầu: "Nói tóm lại là những kẻ đê tiện. Nhiệm vụ của chúng ta là vạch trần
bọn họ, châm chọc bọn họ, đương nhiên, cũng mong muốn bọn họ có thể cải tà quy chính."
Tiểu Bạch chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu.
Tiêu Phúc Bình nhìn cậu vẻ mặt ngây ngô, chút cảm tình trong lòng bắt đầu tan biến: "Được
rồi, tôi hỏi cậu một chuyện. Giả sử, tôi nói là giả sử, có một đứa con trai lừa tiền của cha mẹ,
rồi đuổi họ ra khỏi nhà, hại họ lang thang đầu đường xó chợ. Cậu nghĩ gì về chuyện này?"
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút: "Đem treo đầu đứa con này lên cột thu lôi, chờ khi có sấm sét
đem hắn ra ngoài cho sét đánh banh xác."
"..." Cậu ta quả thật là một khẩu đại bác. Tiêu Phúc Bình trịnh trọng giơ tay: "Sau này hợp
tác vui vẻ."
Về sau, có người hỏi Tiêu Phúc Bình vì sao lại chọn Tiểu Bạch.
Tiêu Phúc Bình nói: "Hát tuồng lúc nào cũng có một người mặt đen và một người mặt trắng.
Tôi trước giờ đều đóng vai thiện, thế nên có Tiểu Bạch đóng vai ác là rất thích hợp. Hơn nữa
thời buổi này tìm được một người có thể yên lặng phí thời gian chờ người khác mà một câu
nóng giận cũng không có thật không dễ chút nào. Kính già yêu trẻ, đúng là một cậu bé tốt."Về sau nữa đoạn hỏi đáp trên tới tai Giả Chí Thanh, Giả Chí Thanh rất tò mò chạy đi hỏi
Tiểu Bạch: "Cậu lúc đó sao lại ngoan ngoãn ngồi chờ, mà không đi tới chào hỏi?"
Tiểu Bạch bối rối đưa tay gãi đầu: "Vì không biết mặt anh ta."
"..." Quả nhiên, chân tướng thực sự của vấn đề, đã bị dòng chảy mạnh mẽ của lịch sử cuốn
trôi xuống cống mất rồi.