Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khuôn mặt thanh tú vì bất ngờ bị hắn hôn mà trở nên ửng đỏ, mái tóc màu đen dài mượt theo gió rơi lung tung trên vai hắn khiến cô xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Nhất Hàn, ai oán than thầm một tiếng, đây là lần thứ hai bọn họ hôn môi, nhưng lần trước cô say rượu làm càn ngay cả cảm giác cũng không nhớ rõ, hiện tại cảm giác chân thật cảm nhận được bờ môi mềm mại, ướt át của hắn di chuyển trong miệng cô đều hiện lên rõ mồn một, cô sao có thể không xấu hổ được chứ?
" Bản chất quyến rũ đàn ông của cô cũng không tồi nha, thế nào lại khiến hắn ta để ý đến cô như vậy?" Tiêu Nhất Hàn không mảy may đến việc tóc cô rơi loạn xạ trên vai mình, trực tiếp kéo cô lại gần hơn, cánh tay hữu lực ôm chặt eo cô khiến cơ thể cả hai dán sát lại nhau, cảm nhận tiếng tim đang đập thình thịch xen kẽ hơi thở ấm áp của cô đang cận kề chóp mũi Tiêu Nhất Hàn khiến hắn càng tăng thêm sức ép cô chặt hơn, ánh mắt hắn khẽ dừng lại ở đôi môi đỏ mọng vừa bị hắn tàn sát bừa bãi liền có chút cảm giác muốn thử lại một lần.
" Tôi không có quyến rũ ai hết, anh đừng ăn nói linh tinh" Doãn Lạc Lạc nhăn mày đáp trả lại, từng câu từng chữ hắn nói ra như cây kim đâm vào da thịt cô, cảm giác nhục nhã hơn bao giờ hết, hắn sỉ nhục cô, còn dám hôn cô, vẫn là không cam tâm trừng mắt nhìn thẳng vào đồng tử xanh lục kiêu ngạo kia.
" Hay là tôi nên dạy dỗ cô lại một lần nữa" hắn đưa ngón tay thon dài lên vân vê làn môi bởi vì bị hắn cuồng dã hôn mà có chút sưng tấy, thật khiến người khác không nhịn được mà ăn sạch sẽ cô.
" Anh... Anh đang nói gì vậy?" Doãn Lạc Lạc lo sợ khẽ đẩy hắn ra nhưng Tiêu Nhất Hàn chỉ thản nhiên nhếch cao khóe miệng lộ ra nụ cười hiểm ác, âm thanh trầm thấp đến đáng sợ khiến cô bị một phen hoảng loạn, kinh diễm, trái tim điên cuồng đập loạn.
" Doãn Lạc Lạc, cô chớ có động tình với tôi" Lời nói vừa dứt liền đem cô thả ra, trực tiếp xoay người bước đến chiếc xe đỗ cách đó không xa, hắn nói gì chứ? Chớ có động tình với hắn, căn bản là vì lúc nãy cô đứng im bất động để mặc hắn hôn nên mới hiểu lầm chăng?
Doãn Lạc Lạc thầm thở dài một hơi, nhưng là không nghĩ đến khi lời nói trong miệng hắn phát ra khiến cô lại có cảm giác mất mát đến vậy?
Bị hắn cường hôn, giờ lại trở thành mục tiêu giả giả thật thật khiến hắn hiểu lầm, còn nghĩ rằng cô có tình ý với hắn.
Đầu óc Tiêu Nhất Hàn nhất định có vấn đề rồi, sao có cái loại suy nghĩ điên rồ đến như vậy. Cô không khỏi thập phần bất tri bất giác nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ đó qua một bên tức thì hướng hắn chạy vào trong xe.
Đã mấy ngày trôi qua hắn cũng không có trở về, tâm trạng cô có vui mừng nhưng tận sâu đáy lòng cô đang dâng trào loại nguy hiểm nào đó mà có lẽ đến tận về sau cô mới tự bật cười một mình.
Hôm nay cô được nghỉ phép, mẹ cô có gọi điện hỏi thăm tình hình giữa bọn họ, tốt hơn hết vẫn là không nên nói sự thật, vì chuyện này cũng có rất nhiều hiểu lầm giữa hắn và cô, trước sau gì ba mẹ cũng phát hiện nhưng chắc chắn không phải là bây giờ.
Trời rất nhanh đã tối, bầu trời ngoài kia bắt đầu nổi giông, những cơn gió lạnh lẽo lướt qua khung cửa sổ, sấm chớp lấp lóe lên những tia sáng quỷ dị, cô nhanh chóng lại gần kéo rèm cửa lại.
" Á" vừa xoay người lại, tia chớp sáng lấp lánh kia đùng một cái hiện lên gương mặt đáng sợ của người đàn ông, Tiêu Nhất Hàn xông đến, như một con dã thú mạnh mẽ điên cuồng đẩy té cô xuống giường.
" Anh lại phát điên cái gì? Mau buông tôi ra" bỏ mặc âm thanh hoảng sợ của cô, hắn đã nhanh chóng cúi đầu xuống áp lên môi cô, cánh môi mềm mỏng, ướt át khiến trái tim hắn lăng trì lại càng thêm hung hăng quyết đoán, đôi mắt vằn lên tia nhìn đáng sợ, so với thứ ánh sáng đang lấp lóe bên ngoài còn nguy hiểm hơn vạn trượng lần, thậm chí cô còn có thể thấy rõ đường tơ máu trong ánh mắt hắn có bao nhiêu phần hung ác.
Nhưng là, hắn tại sao lại nổi giận với cô, chẳng phải mấy ngày qua cũng không có chuyện gì xảy ra.
Nụ hôn cường bạo khẽ ăn mòn lý trí cô, cố gắng đẩy mạnh thân thể đang đè ép trên người cô ra nhưng tất cả đều bị hắn ghìm chặt lại càng thêm chặt.
Chiếc lưỡi trơn mềm trượt thẳng vào bên trong trêu đùa, thẳng thắng áp chế nụ hôn đến đỉnh điểm không cho cô đường lui, cảm giác khó thở đau đớn trên cánh môi khiến cô rùng mình liên tục lắc đầu nức nở.
" Ngô..." Vẫn là không buông tha cho cô, Tiêu Nhất Hàn gặm nhấm, cắn nuốt, tất cả những gì đau đớn hiện hết lên khuôn mặt đang thống khổ kia, còn có bờ môi cô tùy hắn tàn sát bừa bãi, cơ bản cô không thể làm gì được hắn, hiện tại Tiêu Nhất Hàn lên cơn rồi, mỗi lần như vậy cô chỉ đành lẳng lặng rơi nước mắt chịu đựng, thân thể cô run lên bần bật.
Tiêu Nhất Hàn dừng lại động tác nhìn cô gái đang nằm phía dưới thân thể mình mơ hồ rơi nước mắt, lại vì do hắn hôn mà toàn thân run lên khiến hắn toàn thân tỏa ra sát khí đằng đằng, khí thế bức người, gân xanh nổi đầy trên cánh tay, hơi thở nóng lạnh phả vào khuôn mặt Doãn Lạc Lạc.
Có phải cô quên mất thân phận mình rồi hay không? Được hắn chạm vào lẽ ra cô nên vui mừng mới phải, lúc đầu kế hoạch của cô không phải như thế này sao? Ở đây giả vờ thanh cao cái gì? Lại còn biết tương kế tựu kế tính toán với hắn, tính chơi trò lạt mềm buộc chặt với Tiêu Nhất Hàn hắn sao?
Cô đã khiến hắn mất đi tất cả, mất đi người con gái hắn yêu thương, cô nên trả giá cho cái lỗi lầm ích kỷ này của mình, vĩnh viễn cũng đừng mơ đến chuyện lấy lòng hắn, còn nữa, cô cũng tuyệt đối đừng động lòng với hắn, nếu như thế chỉ càng khiến hắn thêm chán ghét, loại phụ nữ như cô trăm nghìn kế muốn đoạt được gia sản Tiêu Thị, nhưng trái tim hắn vĩnh viễn không thể nào bị cô tính kế được, vĩnh viễn cũng cách nào chạm được. Ngàn vạn lần không cần cô động lòng, chỉ cần hắn còn ở đây, cô nhất định phải trả giá, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, Doãn Lạc Lạc.
" Tiện nhân như cô không có tư cách làm vợ tôi, cũng đừng mong tôi chạm vào, chỉ ngại thân thể dơ bẩn này mà làm tôi kinh tởm hơn"
Tiêu Nhất Hàn hừ mũi xem thường, nhấc người đứng dậy rời khỏi phòng, mang theo hương vị lạnh lẽo quanh quẩn tản đi, để lại thân xác cô đơn đang co ro trên chiếc giường, nước mắt sớm đã bị lời nói lạnh như băng kia của hắn mà ngừng rơi, nhưng tiếng mưa xé rách da thịt ngoài kia vẫn không ngừng đổ xuống, chảy thẳng vào đáy lòng cô.
Yêu là chuyện tốt đẹp, tình yêu trọn vẹn như tuổi thanh xuân đang hé rộ, nhưng vĩnh viễn cũng chính là loại đau khổ khiến tê tâm liệt phế. Hóa ra, khi bọn họ đi ngược chiều của hạnh phúc lại có thể cảm nhận được những hồi ức đầy đau thương đến vậy. Vì yêu, vì hận, bi ai, thương tổn, nhưng tất cả đều chỉ là một thước phim đang quay nhanh về phía trước, cũng chẳng có nơi nào để một lần nhìn lại đoạn ký ức của ngày ấy!!!!