Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chính xác đồng hồ điểm đến 9 giờ sáng, Doãn Lạc Lạc mới bừng tỉnh ngồi dậy, toàn thân tê nhức như khắp nơi như bị hàng ngàn con kiến cắn xé, nhìn cơ thể đầy vết bầm tím cô không khỏi ai oán thở dài.
Bước xuống lầu, không ngoài dự định đã thấy hắn yên vị tại chỗ ngồi, nâng cặp mắt đầy hàn khí lên nhìn cô một cái, Doãn Lạc Lạc giật mình xấu hổ đưa tay kéo kín cổ áo lại, bước chân chậm chạp bước đến đối diện hắn.
Thoáng chốc hắn đứng thẳng người dậy, vươn tay một cái cả thân thể đổ nhào vào lồng ngực cứng rắn, bất giác nhíu mày lại.
" Đi"
Cô ngạc nhiên ngẩng mặt lên nhìn hắn, đi đâu cơ chứ, cô với hắn làm gì có thể đi đâu được, hắn ghét sự có mặt của cô, né tránh còn không kịp, bây giờ lại...
" Đi đâu?"
" Tôi sẽ cho cô một bất ngờ lớn" nói xong không đợi cô trả lời, ngay lập tức kéo cô đẩy mạnh vào trong xe.
Doãn Lạc Lạc vừa thắt xong dây an toàn, chiếc xe Ferrari ngay tức khắc lao vút về phía trước, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Đối với cô mà nói, biết trước hay không cũng không có gì lạ, chỉ cần là Tiêu Nhất Hàn, những điều bất thường cũng thành có lý, những điều để ý nhất cũng có thể trở thành điều tồi tệ nhất.
Thoáng chốc chiếc xe đã dừng trước cửa hàng lớn nổi tiếng, hắn bước xuống mở cửa xe lôi cô đi vào trong, cổ tay cô có chút đau nhức vì bị sức hắn nắm chặt.
" Tiêu tổng, hôm nay ngài cần mẫu trang phục nào, là SEO hay RoTina, đây là mẫu mới nhất trong bộ sưu tập" cô phục vụ nhìn thấy hắn từ xa đã nghênh đón tại cửa ra vào, nhìn thấy hắn trong lòng không khỏi hâm mộ, chỉ sợ làm sai ý hắn, liền sẽ bị đuổi việc.
" Đem ra đây" nhàn nhạt mở miêng không thèm liếc mắt cô ta một cái, trực tiếp đưa Doãn Lạc Lạc lên phía trước, các nhân viên phục vụ nhìn cô không khỏi ghen tỵ, được hắn dắt đi chọn đồ, hình như đây là cô gái thứ hai, ngoại trừ cô gái xinh đẹp cách đây không lâu, đây là cô gái thứ hai được hắn dẫn đến, so sánh về nhan nhắc thì thập phần không hề thua kém gì cô gái trước kia, ngược lại càng khiến người ta si mê nhìn không chớp mắt.
" Anh muốn làm gì? Tôi không cần những thứ này" đột nhiên lên tiếng, nhìn thấy nơi hắn đưa cô vào lập tức biến sắc, cũng không cần hắn đưa cô đi thử trang phục, nhất định không có ý tốt.
" Đừng có làm trái ý tôi, hậu quả khó lường" âm u mở miệng, hắn nhìn cô như cảnh cáo, lời nói không chút lưu tình khiến cô khó thở không trả lời được thêm.
" Mời tiểu thư đi theo tôi vào phòng thay đồ" trên tay cô ta là một bộ trang phục màu trắng thuần khiết, được thiết kế bằng những viên ngọc trai tinh tế quý giá nhất.
Doãn Lạc Lạc đứng im không nhúc nhích, mặc kệ cho cô ta khó xử, mặc kệ hắn đang yên lặng quan sát, nhất quyết không chịu vào trong.
" Hồ đồ" mạnh mẽ kéo tay cô lôi vào trong, lạnh lùng quát " muốn tự thay hay tôi giúp cô"
Bất ngờ bị tiếng quát của hắn làm cho giật mình, toàn bộ nhân viên trong cửa hàng đều nín thở không dám cử động, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cô gái kia thực sự không sợ sao?
Doãn Lạc Lạc ảo não thở dài, đẩy hắn ra bên ngoài, tự kéo rèm lại, để mặc cho những người kia giúp cô mặc trang phục.
" Tiêu tổng, đã xong rồi" dứt lời, Doãn Lạc Lạc nhẹ nhàng bước ra, vẻ đẹp như bức tranh điêu khắc, dần dần đập vào mắt hắn chính là bộ trang phục màu trắng thuần khiết được thiết kế tinh xảo, đường may vô cùng cầu kỳ, tạo dáng xa xỉ khiến người đẹp như cô mặc vào lại trở thành tiêu điểm nổi bật, thu hút ánh nhìn của tất cả bọn họ.
" Tiểu thư mặc vào trông rất đẹp, bộ này vô cùng hợp với cô" cô phục vụ bên cạnh không khỏi ca ngợi vẻ đẹp của cô, Doãn Lạc Lạc nở nụ cười yếu ớt, vô cùng miễn cưỡng, giống như vẻ đẹp này chưa từng thuộc về cô vậy.
Giúp cô trang điểm nhẹ, mái tóc dài được uốn lọn vén qua một bên, Tiêu Nhất Hàn nhếch miệng vừa ý, không khỏi trầm mặc một lúc.
" Mang bộ trang sức đó ra đây"
Nghe tới đó, cô liền ngạc nhiên xoay người lại nhìn, cô phục vụ hiểu ý, quay người đi vào trong, lúc bước ra chính là bộ trang sức trên tay được đặt trong chiếc hộp màu đen mĩ lệ đẹp cực kỳ.
" Giúp cô ta đeo vào"
" Vâng" đẩy cô tới trước gương lớn, cô ngạc nhiên đưa tay chạm vào sợ dây chuyền được đeo trên cổ, đó chính là sợi dây được thiết kế bằng những viên kim cương màu xanh lục đẹp đẽ, kể cả hoa tai và lắc tay, đều được làm kiểu cách giống nhau, chủ yếu là những viên kim cương xanh lục, đẹp như chính màu mắt sáng rực của Tiêu Nhất Hàn.
" Đẹp quá" bọn họ nhìn cô không khỏi khen ngợi, trong lòng không khỏi ghanh tỵ, đây là mẫu thiết kế mới nhất, quý giá nhất, chỉ có duy nhất một bộ trên thế giới, mà cô gái này lại may mắn đến như vậy, được Tiêu tổng dắt đi mua trang phục, còn đặc biệt lựa bộ trang sức đắt tiền nhất.
" Cái này... Tôi không muốn lấy" đột nhiên cô mở miệng lên tiếng, có chút không muốn nhận, đồ đắt tiền như vậy hắn mua cho cô làm gì? Cô nhận không nổi.
" Doãn Lạc Lạc, tôi không hy vọng cô nói lại một lần nữa" dừng một chút, hắn tiến đến gần cô, luồn bàn tay sau gáy cô kéo sát lại, hơi thở mập mờ thổi nhẹ vào lỗ tai cô khiến Doãn Lạc Lạc nín thở rụt cổ lại " Đây coi như quà cưới tôi tặng cô, để tránh truyền ra bên ngoài Tiêu Nhất Hàn tôi không tặng nổi vợ mình một món quà"
Doãn Lạc Lạc mở to mắt nhìn môi hắn lướt nhẹ qua gò má sau đó trượt đến cánh môi, cô sợ hãi lùi người về sau, đỏ mặt nhìn những cô gái kia đã sớm quay mặt sang hướng khác, có chút không dám phản kháng, loại người như hắn cái gì cũng có thể làm được, cô không nên chọc giận vào hắn.
" Đi thôi"
Tiêu Nhất Hàn đưa thẻ vip cho họn họ quét, sau đó lái xe rời đi, để lại ngọn gió nho nhỏ lưu lại đọng thành một vệt xoáy cuốn bay đi mất.
" Tiêu Nhất Hàn, xem ra anh đã thay đổi rồi" giọng nói mơ hồ bật ra, dáng người phụ nữ nhỏ nhắn bắt đầu đi tới nhìn chiếc xe đã rời đi mất dạng, không khỏi đau lòng, nước mắt chảy thành hai hàng, đọng lại trên khóe mi.
Tiêu Nhất Hàn liếc nhìn kiếng chiếu hậu, có chút giật mình, hắn không nhìn lầm chứ, hay hắn bị hoa mắt, vô thức nhấn chân ga lại, Tiêu Nhất Hàn cố gắng bẻ tay lái, quay lại chỗ cũ, nhưng tất cả không có gì mới lạ, cũng không thấy bóng dáng kia đâu, hình như hắn bị ảo giác rồi.
Thở dài nặng nhọc, chiếc xe tiếp tục từ từ lăn bánh, rồi lao vút giữa con đường rộng lớn, để cho cô một mớ hỗn loạn, hắn bị làm sao vậy?
Cô xoay người lại nhìn phía sau, cơ hồ cảm thấy có bóng người con gái nhẹ nhàng xoay lưng lại, từ từ biến mất rồi tan nhanh.
Thì ra là vậy???
Cô bất giác mỉm cười đau lòng, bàn tay sớm đã đổ rất nhiều mồ hôi, dùng sức nắm chặt xuống vạt váy, như vậy sớm muộn gì cô cũng phải ra đi, nhưng tại sao lại lưu luyến không nỡ rời khỏi hắn đến vậy!
Hoang mang đứng nhìn tòa biệt thự lớn trước mặt, cô không khỏi bất ngờ, đây chẳng phải là nhà Lương Hạ Minh sao, đột nhiên hắn đưa cô tới đây làm gì?
Bên trong được trang bày tỉ mỉ, khách khứa đông đúc, mọi nơi đều được bố trí lộng lẫy, đây không phải là đang tổ chức tiệc gì chứ.
Nhìn thấy Tiêu Nhất Hàn tới, anh định lại gần, không ngờ cô cũng có mặt, nhất thời đáy lòng co rút mạnh mẽ.
Mỉm cười để lộ hai lúm đồng tiền, không tự nhiên đến chào hỏi " Tiêu tổng, tôi tưởng anh sẽ không đến"
" Làm sao có thể không tới được chứ, đối tác cùng nhau mà, không đến vậy mặt mũi Tiêu Nhất Hàn tôi để ở đâu"
Anh đưa ánh mắt nhìn qua Doãn Lạc Lạc, toàn thân quyến rũ xinh đẹp, nổi bật nhất vẫn là bộ trang sức được đeo trên người cô, kiêu sa lộng lẫy, ánh mắt anh chợt dừng lại trên những vết bầm mờ nhạt trên cơ thể cô, bất chợt lòng đau như cắt.
" Lạc Lạc, em cũng tới à, vậy anh giúp em lấy một ly rượu" phút chốc Lương Hạ Minh đã đặt ly rượu trên tay cô, Tiêu Nhất Hàn đứng bên cạnh im lặng chăm chú quan sát, nhưng thật sự hắn đã rất muốn bóp chết cô, trước mặt hắn còn dám nở nụ cười với tên đàn ông khác.
" Đúng rồi, Hai người ở đây nói chuyện đi, tôi qua bên kia chút" Lương Hạ Minh nghe bên kia có người gọi mình, lập tức đem rượu bước thẳng qua đó.
" Doãn Lạc Lạc, gặp lại hắn ta có chút không nỡ, hử" Tiêu Nhất Hàn xích lại gần, đem ngón tay quẹt nhẹ vết rượu dính trên môi cô, hơi thở nhẹ nhảng vòng quanh bên má cô khiến Doãn Lạc Lạc hơi ngứa ngáy khó chịu.
" Anh quan tâm à"
" Đừng tự mình đa tình" nói xong liền hướng ánh mắt nhìn anh đang chăm chú nhìn sang bên này, Tiêu Nhất Hàn ghé sát tai cô nói khẽ, âm thanh trầm đục, chất chứa đầy ma mị " Để tôi giúp cô diễn một màn ân ái, bảo đảm hắn ta sẽ không còn một chút lưu luyến gì với cô"
Dứt lời, bàn tay to lớn áp vào má cô nhanh chóng kéo sát mặt mình, cúi xuống đặt môi mềm lên cánh môi đỏ mọng.
Không chút lưu tình hôn, mặt đối mặt, trái tim cô điên cuồng đập mạnh mẽ, tức giận trừng mắt liếc hắn, nhưng Tiêu Nhất Hàn ngược lại rất bình tĩnh, không để tâm những ánh mắt trong buổi tiệc chăm chú dán lên người bọn họ, hay đôi mắt đau thương đang đứng trân trân nhìn cô, tay bất giác siết chặt ly rượu khiến nước bên trong ly sóng sánh đổ một nửa ra bên ngoài.
" Nhìn xem, Tiêu tổng đang ân ái với một cô gái, mối quan hệ của bọn họ là gì?"
" Nghe nói hắn đã kết hôn rồi, còn đặc biệt phong tỏa tin tức khiến ít ai chú ý đến, cũng may là bạn tôi làm nhà báo, đã tiết lộ một chút"
" Thật không? Chẳng chắc miệng đời kín như bưng, hôm nay lại được tận mắt chứng kiến, quả thực tai nghe không bằng mắt thấy"
Những câu nói bàn tán bắt đầu lan tràn khắp buổi tiệc, còn có cả ông bà Lương Thị mặt mày sáng lạn không ngừng nhìn chằm chằm.
Doãn Lạc Lạc đỏ mặt xấu hổ, từng câu từng chữ đều lọt vào tai cô, không thiếu một chữ, hắn đã phong tỏa tin tức dấu kín như vậy, chẳng chắc mọi người trong công ty đều không ai biết thân phận của cô, mà cô, cũng chưa hề có ý định sẽ cho bọn họ biết thân phận giữa cô và Tiêu Nhất Hàn.
Rời môi cô, đôi mắt xanh lục chứa đầy ma mị chăm chú nhìn cô gái trước mặt, chân mày lá liễu, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi mắt to tròn linh hoạt khẽ chớp nhẹ, chỉ tiếc, đánh lừa được người khác chứ vô tác dụng với hắn.
" Xem ra tình cảm hai người thật tốt, xin hỏi vị tiểu thư này là..." ông bà Lương tiến đến, hai người họ đã lớn tuổi, chính là ba mẹ của Lương Hạ Minh, nhìn anh có vẻ giống bà nhiều hơn, góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt sắc xảo, điểm vài nét giống hệt như bà ta.
" Vợ tôi, Doãn Lạc Lạc" không khách khí đem cơ thể cô kéo sát vào người mình, bàn tay mạnh mẽ siết chặt eo cô, giống như miễn cưỡng nở nụ cười trước mặt bọn họ, Lương Hạ Minh biết hắn đang cố ý khiêu khích mình, không chậm trễ đi đến chỗ bọn họ.
" Ba mẹ, hai người có phải rất bận không? Bên kia có khách khứa đang gọi hai người, mau qua đó"
" À, vậy tôi xin phép đi trước nha Tiêu tổng, vợ cậu thật sự rất xinh đẹp, hình như cô ấy rất giống với một người bạn tôi từng quen biết, lẽ nào là con gái của Doãn Thị"
" Cô biết ba mẹ cháu" Doãn Lạc Lạc kinh ngạc nhìn bà ta, trong lòng đột nhiên có chút vui vẻ, xem ra bọn họ vẫn còn biết về ba mẹ mình.
" Lúc niên thiếu có học cùng bọn họ, mẹ cháu cũng rất xinh đẹp, lại thiện lương, luôn là tiêu điểm của các bạn trai trong trường. Cô qua bên kia một lát, bọn con nói chuyện với nhau đi"
Sau đó khoác tay chồng bước qua bên kia cùng đám người thượng lưu trò chuyện, nhìn sắc mặt cô cười rạng rỡ, bất chợt đáy lòng hắn xẹt qua một tia không đành lòng, bị Lương Hạ Minh nhìn chằm chằm, Tiêu Nhất Hàn nhếch môi, đem eo cô vỗ về, mặt biến đổi sắc thái, kiêu ngạo nhìn cô.
" Bà xã, đã mệt rồi phải không? Về thôi" nghe hắn đột nhiên nói như vậy, có chút không quen tai, bất ngờ quay sang nhìn anh, chỉ thấy Lương Hạ Minh siết chặt hai tay thành nắm đấm, đau lòng nhìn cô, Doãn Lạc Lạc biết cái ánh mắt đó của anh, cúi đầu không nói gì? Nếu cô gặp anh sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác.
" Lạc Lạc..." Lương Hạ Minh tiến đến gần, ghé sát cô nói nhỏ, hành động bất thình lình làm cô giật mình không kịp phản kháng, Tiêu Nhất Hàn cũng bất ngờ không kém " Nếu hắn ta đối xử không tốt, tôi có thể giúp em giải thoát"
Sau đó dời ánh mắt qua bên khác, bước chân xoãi dài trên nền nhà, như làn gió nhẹ từ từ khuất xa.
Để lại cái nhìn sắc bén của hắn, với cái nhìn ngây ngô của cô, Tiêu Nhất Hàn tức giận đem cơ thể cô lôi mạnh ra bên ngoài, mạnh mẽ hơn cả cơn gió chính là lốc xoáy thô bạo, đen Doãn Lạc Lạc không chút lưu tình ném mạnh vào trong xe.
" Anh lại nổi điên cái gì?"
Lấy tay bóp chặt khuôn mặt cô, không cho cô giãy dụa, lạnh giọng quát " Doãn Lạc Lạc, không nỡ rời xa hắn ta phải không?"
" Anh nổi điên à, mau thả tôi ra" cô ra sức vùng vẫy chỉ càng khiến hắn càng thêm thô lỗ, xém chút đem khuôn mặt cô bóp nát thành từng chút.
Đôi mắt hằn lên tia nhìn dữ tợn, thân thể giống như được đổ thêm lớp hàn khí, sắc bén hung hăng đâm mạnh vào lồng ngực cô.
Hơi thở trở nên hỗn loạn, đem cơ thể cô ngả ra sau ghế, bản thân áp chặt chẽ lên người cô, khống chế toàn bộ giác quan.
Doãn Lạc Lạc run nhẹ, đem tay hất bàn tay hắn ra, mở miệng nói.
" Tiêu Nhất Hàn, anh quá đáng lắm rồi"
" Tôi quá đáng" Tiêu Nhất Hàn day day thái dương, có chút bất đắc dĩ nhìn cô, sau đó ngồi dậy chỉnh gọn trang phục " Cô cũng tự đánh giá cao bản thân quá rồi"
Đúng vậy, từ trước đến nay sao cô có thể quên thân phận của mình được, người lãnh đạm khí chất quyền thế như hắn, cô sẽ chẳng bao giờ với tới được, huống hồ lấy tư cách gì để ttanh luận cùng hắn.
Chiếc xe lạnh lẽo lao vút trên mặt đường, cô mấp máy môi, đem những lời nói bất thường đột ngột thốt ra.
" Tiêu Nhất Hàn, thật sự anh có thể suy nghĩ kỹ lời đề nghị tối hôm qua"
Đôi tay siết mạnh vào vô lăng, hắn đột nhiên thắng mạnh xe lại, tức giận quát lớn " Cút xuống xe"
Doãn Lạc Lạc nhìn hắn, sau đó xoay người mở cửa xe.
Chiếc xe như cơn gió thẳng tắp lao nhanh về phía trước, để lại khói bụi mịt mù vây quanh cô.
Cô nhấc chân váy lên lặng lẽ đi bộ, phía trước còn cả một quãng đường dài mới về đến biệt thự, trên người cũng không đem theo tiền đi taxi, bất giác thở dài, nhìn hắn đối xử với cô như vậy, vẫn luôn cảm thấy có chút mất mát không nói thành lời.
Lúc về đến biệt thự, đôi chân cô đã sớm sưng tấy, da thịt dưới bàn chân đã sớm rỉ máu rất nhiều, nhuộm thấm mặt đất, sắc mặt cô tái nhợt, vẫn cố gắng đẩy cửa bước vào, trên người mồ hôi chảy khắp nơi, bộ dạng thê thảm đến đáng thương, đôi môi nhợt nhạt khô khốc không nói thành câu.
" Lạc Lạc, cháu thế này là sao?"
Dì Tô giật mình nhìn cô, đau lòng lại gần dìu cô đến ghế sofa, bắt đầu băng bó vết thương.
" Cháu không sao?" cô mở miệng trả lời nhỏ nhẹ, thân thể sớm đã kiệt sức, chỉ còn lại vết xước đọng lại trong tim, đau quá!!!!
Hắn quả thực tàn nhẫn, trước nay cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, bọn họ càng lúc càng xa cách, dù cô có cố gắng nhẫn nhịn đến đâu cũng đều bị hắn kéo giãn khoảng cách, càng lúc càng rộng, đến cuối cùng, không ai còn nguyên vẹn để đối diện với nhau, vĩnh viễn đều tuyệt vọng, giống vô vàn vết nứt không thể hàn gắn.