Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong giấc mơ, rõ ràng có một cái bóng mờ ảo đang xoay lưng cười với cô, nở nụ cười hồn nhiên, Doãn Lạc Lạc cố gắng bước về phía trước, chỉ thấy sương mù che kín tầm mắt, ánh sáng chói lòa không ngừng rọi thẳng vào mắt cô, Doãn Lạc Lạc đưa tay lên che mắt mình lại, giọng cười đó mỗi lúc một lớn hơn, sau đó cô liền nhìn ra được diện mạo đứa trẻ, nó thấy cô không ngừng gào khóc.
" Bảo bối, con đừng khóc, ngoan, lại đây với mẹ nào" cô nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, dang cánh tay rộng ra để đón lấy đứa bé, nhưng nó chỉ nhìn cô bằng đôi mắt đau thương, không ngừng trách móc cô.
" Mẹ thật tàn nhẫn, thật ác độc, sao lại đối xử với con như vậy, mẹ không thương con sao?"
" Đừng, đừng đi mà, bảo bối, mẹ thương con rất nhiều, con đừng bỏ rơi mẹ, mau quay lại đây"
Nhưng nó chỉ nhìn cô buồn bã, quay lưng khuất dần trong màn sương, từ từ biến mất nhạt nhòa.
" Bảo bối, không, không cần rời xa mẹ, xin con, đừng đi, đừng đi mà" Doãn Lạc Lạc mơ hồ lắc đầu giãy dụa, tay chân vùng vẫy loạn xạ, cái trán nhỏ nhắn không ngừng chảy mồ hôi.
" Không..." cô hét lớn, mở mắt bật dậy, không khỏi thở dốc, sắc mặt đột nhiên tái nhợt hoàn toàn.
Nghĩ đến ngày hôm đó, Tiêu Nhất Hàn tàn nhẫn đem đứa bé dứt bỏ, không một tia hối hận, cô không ngừng oán hận hắn, suốt đời này cũng không muốn cùng hắn dây dưa.
Doãn Lạc Lạc bịt miệng mình lại, thút thít khóc, vẫn là đau lòng không cách gì bù đắp, con cô đã không còn? Cô đến cuối cùng cũng chẳng còn gì?
Kể cả sự tôn nghiêm cuối cùng hay một hy vọng nhỏ nhoi đều bị hắn vùi dập.
Nhẹ nhàng đứng dậy, cô vén tấm rèm qua một bên, ánh nắng mặt trời rọi vào có chút thích ứng không kịp liền nhắm chặt mắt lại.
Sau đó, ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ quan sát sắc mặt có chút tái nhợt đến dọa người của mình, không khỏi ưu sầu thở dài.
Cô thay một bộ đồ giản dị, bàn tay vô thức vuốt nhẹ trên cái bụng của mình, đau lòng siết chặt lòng bàn tay lại, nơi này đã từng có một sinh mạng đang lớn dần, sẽ có lúc được chạm vào bàn tay cô, sẽ cùng cô nhìn ánh sáng trên bầu trời thật rực rỡ biết bao, hoặc cùng cô ngắm thế giới bên ngoài, chưa chắc đứa bé trong bụng cô có thể là con trai, cùng cô chơi bóng, cùng cô đọc sách, hoặc có thể là bé gái, cùng cô ngắm hoa trong sân vườn, sẽ nghe cô kể truyện cổ tích vào mỗi buổi tối.
Chỉ đáng tiếc, đứa bé đã không còn, mà lòng cô sớm cũng vì hành động của hắn làm cho tan nát.
Bây giờ, ngoài lòng thù hận, căm phẫn hắn, cô cái gì cũng không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa, cả đời cũng không muốn.
" Dì Tô, dì còn muốn nói gì nữa không? Tại sao cái này lại ở trong phòng của dì" Uyển Hạ Nhi tức giận lôi chiếc vòng ngọc trai quý giá từ trong tủ đựng đồ của dì Tô ra, không khỏi nóng nảy hét lớn.
Doãn Lạc Lạc nghe thấy tiếng động, lập tức đứng dậy chạy qua chỗ bọn họ đang đứng, Tiêu Nhất Hàn nhíu mày đứng im cạnh cô ta, mặt không biến sắc.
" Dì Tô, đã xảy ra chuyện gì?" Doãn Lạc Lạc nhìn đôi mắt dì Tô đã sớm ửng đỏ, liên tục lắc đầu trả lời.
" Tôi không có lấy, cũng không biết tại sao món đồ này lại ở trong phòng tôi nữa"
" Dì còn dám nói không biết? Không lẽ có ai đã vu khống cho dì à" Uyển Hạ Nhi liếc ánh mắt về phía cô, đôi mắt to tròn không khỏi bắn lên tia nhìn giảo hoạt khiến cô bất giác nín thở rùng mình.
" À phải rồi, dì Tô làm việc ở đây cũng đã rất lâu, cũng có thể đã có ai đó gây khó dễ cho dì"
" Hạ Nhi, ta cũng biết cháu đã lâu, cháu phải hiểu ta hơn ai chứ" dì Tô đau lòng nhìn cô ta không khỏi phiền muộn, kể từ lúc nào, Uyển Hạ Nhi đã thay đổi đến như vậy, đã không còn là cô bé ngây thơ ngày trước nữa, khiến bà cảm giác thật xa lạ.
" Nhất Hàn, anh nghĩ ai đã lấy cắp chiếc vòng của em lén bỏ vào tủ của dì Tô"
" Em nghĩ ai thì chính là người đó" hắn thản nhiên buông ra một câu hờ hững, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô.
" Doãn Lạc Lạc, có phải cô lén lấy cắp chiếc vòng này của tôi không?"
" Cô nói cái gì?" cô giật mình như không dám tin nhìn thẳng vào người cô ta, lại còn dám nghi ngờ cô lấy cắp đồ của cô ta nữa chứ, thủ đoạn muốn tống khứ cô ra khỏi đây thì cô đã biết, nhưng dùng cách thức đê tiện này thì quả thực quá bỉ ổi.
" Tôi chỉ hỏi dì Tô để cô lộ nguyên hình thôi, rõ ràng chiều hôm qua tôi thấy cô lén lút bỏ nó vào đây, nếu không làm sao tôi biết nó ở đây, không lẽ tôi tự bỏ nó vào à, Doãn Lạc Lạc, tính tôi xưa nay không gây hiềm khích với ai, chuyện lần trước tôi đã xin lỗi cô rồi, không lẽ là cô lại để bụng chuyện đó nên mới vu khống cho dì Tô"
" Tại sao tôi phải làm như vậy?"
" Đúng vậy, Lạc Lạc nhất định không có lấy đồ của cháu, Hạ Nhi, cháu xem có phải nên điều tra rõ lại chuyện này hay không?" dì Tô lập tức phủ nhận, Doãn Lạc Lạc đứa bé này thật thà thiện lương, nếu có thể, chỉ là do cô ta dở trò để khiến Tiêu Nhất Hàn nghi ngờ đuổi cô đi mà thôi.
" Nhất Hàn, anh nói xem, tận mắt em nhìn thấy không lẽ là giả được, vả lại, chuyện này em sẽ bỏ qua, chỉ là cô ấy không chịu thừa nhận, anh nhìn ánh mắt cô ấy đi, như là muốn giết chết em vậy" Uyển Hạ Nhi mềm dẻo nhào vào lòng hắn, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt khiến hắn không khỏi tức giận, lập tức tiến đến tát mạnh vào mặt Doãn Lạc Lạc, cái tát này khiến cô bất ngờ bị đánh trúng, cơ thể cũng lập tức bị té úp xuống nền nhà, đau đớn nhăn chặt mi tâm lại.
" Tiện nhân, cô càng ngày càng quá đáng, còn không mau xin lỗi cô ấy"
Doãn Lạc Lạc bật cười, xin lỗi cô ta, hắn có tư cách gì? Người sai không phải cô, vì sao phải nhận lỗi chứ?
" Tôi, không, phục" Doãn Lạc Lạc cắn răng nhả từng chữ, đôi mắt mạnh mẽ nhìn thẳng vào mắt hắn, nhất thời Tiêu Nhất Hàn càng thêm tức giận, hỏa khí bừng bừng.
" Được, không xin lỗi đúng không? Vậy để tôi làm một vài điều ngạc nhiên khác đến cho cô" dứt lời, đem điện thoại ra nhấn số, Doãn Lạc Lạc phản ứng kịp thời, liền xông đến chỗ hắn chặn lại, cô biết hắn định làm gì? Ân Tiểu An chính là điểm yếu hiện tại của cô.
" Đừng" sắc mặt lập tức trắng bệch, cô nhẫn nhịn nhục nhã, từ từ quay người sang phía Uyển Hạ Nhi, nặng nhọc mở miệng " Tôi xin lỗi, tôi biết sai rồi"
" Doãn Lạc Lạc, chỉ là chiếc vòng ngọc trai thôi, tôi không tiếc tặng nó lại cho cô, từ nay đừng có lấy đồ người khác như vậy" nói xong, cô ta mỉm cười dịu dàng nhìn cô, lặng lẽ đặt chiếc vòng vào tay cô, sau đó cùng hắn bước ra khỏi biệt thự.
Bàn tay run rẩy đem chiếc vòng siết chặt lại, một bên má đỏ ửng không ngừng đau rát, nước mắt cũng không biết từ khi nào tuôn như mưa rơi thấm ướt toàn bộ gương mặt.
" Lạc Lạc, dì xin lỗi, là dì Tô đã liên lụy đến cháu rồi"
Dì Tô bước tới, ôm chặt lấy cô, thân thể cô run bần bật, đôi mắt đau thương không khỏi hiện lên hình ảnh vừa rồi, đây là lần thứ hai hắn đã tát cô? Thật nực cười làm sao.
" Dì Tô, lần sau không cần nhắc đến chuyện này nữa, cháu thực sự không muốn ở nơi này nữa" sau đó xoay lưng bước ra ngoài, đôi chân chợt dừng lại ở khóm hoa hồng gần đó, mùi hương thật dễ chịu, nhìn nhà lồng kính ở cách đó không xa, lần trước tại chỗ này, hắn đã xém giết chết cô, có lẽ nơi này thực sự rất quan trọng với hắn, bước chân không khỏi tò mò đi vào một lần nữa.
Những khóm hoa hồng đỏ xinh đẹp đang hé nở từng bông, một vài giọt sương lạnh lẽo vẫn còn đọng lại trên lá, cô đưa tay chạm nhẹ vào, đáy lòng chợt dâng lên cảm xúc buồn bã đến thê lương, cô đã hứa với ba mẹ mình sẽ sống thật tốt, nhưng hiện tại cô ngay cả sống có khác gì chết chứ?
Trời mưa rất to, từng hạt đập thẳng từ bên trên dần dần trượt dài xuống, cô ngồi bên trong khẽ thu người lại, vì đây là nhà lồng nên cô không bị ướt mưa, nhưng vẫn cảm nhận được sự lạnh buốt của cơn gió bên ngoài thổi vào, Doãn Lạc Lạc dựa vào khóm hoa cạnh đó, thu hai chân mình lại, ôm chặt đầu gối, đầu dựa xuống dưới, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Cuộc sống đã vô vị từ lúc nào, từ khi nào cô đã chẳng còn cảm nhận được niềm vui nữa.
Hiện tại, cô đã mất tất cả, cũng chẳng còn hy vọng gì cho ngày mai.
Chỉ có nỗi căm hận hắn ngày càng gia tăng, hận không thể một đao chém chết hắn.
Đột nhiên, cô ôm chặt bụng mình lại, cơn đau khiến cô hít thở không thông, sắc mặt lập tức tái mét, cô khó chịu nằm sấp xuống, hai tay ôm chặt lấy bụng mình, ở đây cũng không có ai phát hiện ra cô, mà dì Tô cũng đã ở bên trong dọn dẹp, nếu như bỏ mạng ở đây cũng tốt, cô sớm cũng có thể giải thoát rồi.
Nở nụ cười, cơn đau càng lúc càng dữ dội, bờ môi run rẩy kịch liệt, cơn đau như hàng ngàn cây kim đang đâm vào, từ từ gặm nhấm da thịt khiến cô không cách nào phản ứng được.
Cơn mưa ngoài trời vẫn trút xuống như thác nước, bầu trời đang dần dần tối đi, đôi mắt cô dần dần nhắm chặt lại, lông mi khẽ chớp động vài cái liền im lặng, khóe miệng không khỏi nâng lên nụ cười hoàn mĩ, nếu cứ như thế này ra đi có phải rất tốt.
Sau đó, tất cả những gì đều chìm vào im lặng, tiếng nước bên ngoài róc rách chảy đều, âm thanh cơn mưa ồn ào không khỏi va đập vào cửa kính.
Thân thể nhỏ nhắn đã nằm bất động dưới mặt đất, sắc mặt đã không còn chút sức sống, hơi thở yếu dần đi, cho thấy người phụ nữ này đã hoàn toàn kiệt sức, chỉ chờ thần chết đến đem cô đi.
" Dì Tô, Doãn Lạc Lạc, cô ta đâu rồi" vừa về đến nhà, không thấy cô đâu, Tiêu Nhất Hàn bực mình lên tiếng hỏi, nếu nói đến chuyện sáng nay, hắn cũng muốn tìm cô tính sổ, đừng nghĩ đến chuyện chơi trò trốn tìm với hắn.
" Lạc Lạc, không có trong phòng sao?" bà đột nhiên ngừng hẳn động tác, xoay mặt về phía hắn thắc mắc hỏi, lúc sáng bà thấy cô đi về phía phòng mình cơ mà, tại sao lại không có trong phòng chứ?
" Cô ta đi đâu mà dì Tô cũng không biết sao?" hắn tức giận gằn giọng, nội tâm không khỏi bất an, trái tim đập mạnh mẽ như tiếng chuông nhà thờ truyền đến.
" Nhưng tôi xác định với cậu là cô ấy chưa có ra ngoài cổng, nếu không nhất định vệ sĩ đã vào báo cáo rồi" dì Tô khẳng định cô chưa hề rời khỏi biệt thự, vậy cô đang ở nơi nào trong khi trời mưa to như thế này?
Trong lòng không khỏi lo lắng, hắn sao có thể lo lắng cho cô được chứ, lúc nãy Uyển Hạ Nhi đòi hắn chở về biệt thự thăm gia đình, nói ngày mai sẽ trở lại đây, không lý nào khi hắn vừa rời khỏi đây có một chút cô liền xảy ra chuyện.
Lồng ngực không khỏi vang dội tiếng đập mạnh mẽ, Tiêu Nhất Hàn chợt đưa ánh mắt nhìn ra ngoài trời, trong màn mưa dày đặc, không biết là vô tình hay thần giao cách cảm, đôi mắt hắn lập tức dừng lại ở ngôi nhà lồng kính trồng hoa hồng, thấy được bóng dáng nhỏ nhắn đang nằm bên dưới, trong lòng không khỏi rủa thầm một tiếng, nhanh chân đội trời mưa chạy thẳng ra bên ngoài, dì Tô cũng chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã không thấy nhìn thấy hắn nữa rồi.
" Doãn Lạc Lạc, cô mau mở mắt ra cho tôi, không cho phép chết, nếu cô chết, tôi sẽ đem mộ ba mẹ cô đào lên khiến bọn họ vĩnh viễn không thể gặp lại cô" Tiêu Nhất Hàn vội vàng ngồi xuống ôm thân thể đã lạnh cứng của cô lên, hơi thở mỏng manh đứt đoạn giống như hoàn toàn mất hết khí lực khiến tim hắn khẽ run lên vài cái, không khỏi tái nhợt vỗ lên mặt cô, hét lớn.
" Mau mở mắt ra cho tôi" sau đó không chút chậm trễ bế xốc cô lên đặt vào trong xe, dì Tô thấy vậy hốt hoảng định chạy theo, nhưng hắn đã phóng xe như bay ra ngoài biệt thự.
" Mau làm cho cô ấy tỉnh lại, nếu không tôi đem các người chôn cùng" đặt thân thể cô lên giường nằm, Tiêu Nhất Hàn lạnh lùng quăng cho bọn họ một câu, sắc mặt băng lãnh không có tia xúc cảm, chỉ có thể đánh ánh mắt màu xanh lục lạnh lẽo đến cực độ liếc nhìn bọn họ khiến mọi người đều hoảng sợ răm rắp đẩy Doãn Lạc Lạc vào bên trong.
Nửa tiếng, một tiếng trôi qua, mỗi giây mỗi phút của kim đồng hồ thật đơn giản với hắn, nhưng vào lúc này lại khiến đáy lòng xẹt qua tia chán ghét đến vậy? Không khỏi siết chặt tay vào nhau, nếu cô chết, cũng sẽ chết không được yên với hắn, Tiêu Nhất Hàn thề rằng nếu cô có chết cũng phải do hắn quyết định, cô không có tư cách chết trước mặt hắn như vậy.
" Dùng điện tâm đồ" giọng bác sĩ hô to khiến các y tá khác không chậm trễ liên tục ấn mạnh lên lồng ngực cô.
Khoảng một lúc lâu sau, bác sĩ mới thở phào một hơi, gỡ khẩu trang đi ra đứng trước mặt hắn, mở miệng nói.
" Tiêu tiên sinh, bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm"
" Cô ấy bị sao?" dương đôi mắt u ám lên nhìn ông ta, khiến ông không khỏi nuốt nước bọt từ tốn trả lời.
" Chỉ là cô ấy sức khỏe không được tốt, mà hình như, cô ấy bị động thai, sau đó bị băng huyết, dẫn đến tình trạng phía dưới bị tổn thương, còn có trước đó dùng thuốc tránh thai quá nhiều, ảnh hưởng đến sức khỏe, đặc biệt sức khỏe vốn đã yếu, chịu nhiều vết thương cộng vào dẫn đến tình trạng như thế này?"
" Thuốc tránh thai" hắn đột nhiên dừng lại, không nghĩ đến lại gây tổn hại nghiêm trọng với cô như vậy, nhớ lúc cô bị sảy thai, hình như cũng đau đớn rất nhiều, mà hắn lại không cho người đem cô đến bệnh viện triệt để chữa trị, nên dẫn đến tình trạng như bây giờ.
Lồng ngực không khỏi co thắt lại, nhìn người phụ nữ khuôn mặt trắng bệch đang nằm yên lặng trên giường bệnh, không khỏi thâm trầm.
" Đúng vậy, hiện tại bệnh nhân đã vượt qua nguy hiểm, chỉ cần uống thuốc chúng tôi đã đưa cho nhất định sẽ không sao nữa"
" Vậy giờ tôi có thể đưa cô ấy trở về" nói xong liền bước vào phòng đứng trước giường bệnh, đưa tay bế cô lên.
" À, có thể, nhưng hiện tại cơ thể rất yếu, cần uống thuốc đầy đủ" không đợi ông ta nói tiếp, hắn đã đem cô bế ra khỏi bệnh viện.
Cúi xuống nhìn cô, trái tim chợt đau nhói bất thường.
Không thể nào, hắn sao có thể đau lòng thay cô, nhất định hắn có vấn đề.
Người con gái hắn yêu, chỉ có duy nhất một người, Doãn Lạc Lạc là cái thá gì khiến hắn phải để tâm chứ, nhưng là, khi nãy hắn đã rất sợ hãi, trong lòng không khỏi phiền muộn, nếu thật sự cô xảy ra chuyện, thì có phải cô sẽ ra đi mãi mãi, không còn ở bên cạnh hắn nữa.
Về đến biệt thự, hắn nhẹ nhàng đặt cơ thể cô xuống, vén mền đắp qua người, không khỏi thở dài, nhìn cô một lúc sau đó đóng cửa rời khỏi phòng.