Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Doãn Lạc Lạc run sợ đứng trước cửa phòng làm việc của hắn, có một số cô gái bước ngang qua nhìn cô chế giễu, không khỏi cười khinh, thầm than cho số phận của cô trước sau cũng giống mấy thư ký kia.
Nhẹ nhàng mở cửa, cô hít thật mạnh bước vào trong, bên trong trống rỗng không một bóng người, chỉ thấy cánh cửa sổ màu đen sẫm được mở rộng ra, gió tràn vào bên trong khiến chiếc rèm cửa màu trắng lay động.
" Tới rồi" bất thình lình có giọng nói phía sau khiến Doãn Lạc Lạc giật mình lùi người lại, hắn xuất hiện từ lúc nào.
" Vâng" Doãn Lạc Lạc cúi người, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, không khí khắp căn phòng phút chốc trở nên ngột ngạt, điều hòa như có như không, một màn như vậy nếu là người khác cũng cảm thấy bức bách khó thở.
" Cô làm cách nào mà mua chuộc được mẹ tôi vậy" Tiêu Nhất Hàn nhấc chân bước về phía cô, đối diện nhìn thẳng vào người cô từ trên xuống dưới, thật buồn cười, hắn cảm thấy cô thật đáng ghét, đáng ghét đến dọa người khiến hắn ngay lập tức muốn bóp chết cô.
" Anh đang nói gì vậy?" Doãn Lạc Lạc không hiểu lập tức ngẩng mặt nhìn thẳng vào đôi đồng tử màu xanh lục kiêu ngạo của hắn, cái gì mà mua chuộc mẹ hắn, cô nghĩ thật không hiểu hàm ý hắn rốt cục là như thế nào?
" Vì gia sản của Tiêu Thị hay là muốn leo lên giường tôi" ngữ khí độc ác, âm thanh từ miệng Tiêu Nhất Hàn phát ra thực khiến cô buồn nôn, nói cô sao cũng được, nhưng mà nói cô muốn leo lên giường hắn là không thể nào, cô thấy từ lúc kết hôn bọn họ mỗi người một phòng đã vui muốn chết, đừng nói đến vấn đề ngủ chung giường với tên ác ma này làm sao cô dám chứ.
" Tiêu tiên sinh, tôi không nghĩ đến việc leo lên giường anh đâu, xin anh hãy tự trọng, giờ có thể sắp xếp công việc cho tôi rồi phải không?" Doãn Lạc Lạc thôi không cùng hắn so đo nữa, chỉ hy vọng hắn giao cho cô một công việc để cô cách xa hắn, càng xa càng tốt.
" Muốn làm công việc nào" Tiêu Nhất Hàn một tay đút túi quần, hắn sẽ không vội vàng mà từ từ hủy hoại cô, để cô nếm mùi vị đau đớn cùng nhục nhã, để cô biết được, làm sai ý hắn sẽ phải lãnh hậu quả gì?
" Cách xa anh càng xa càng tốt" Doãn Lạc Lạc mở miệng đối đầu với hắn, thật sự chỉ cần thoát khỏi hắn ngay lúc này thôi cũng đủ rồi, hắn giao việc gì cô cũng sẽ làm, miễn là cách xa hắn một chút.
" Vậy... Cô ngoan ngoãn làm thư ký cho tôi, tôi sẽ cho cô một bất ngờ lớn" Không hiểu hắn bị làm sao khi nghe cô nói muốn tránh xa hắn càng xa càng tốt hắn lại vô cớ nổi giận. Muốn làm ở bộ phận khác, chi bằng làm thư ký cho hắn, nhất định hắn sẽ khiến cô sống không bằng chết, từ từ cảm nhận sự nhục nhã này!
" Anh..." cô tức giận trợn mắt liếc nhìn hắn nhưng căn bản là không thể từ chối, nhất định phải nhẫn nhịn, Tiêu Nhất Hàn đang dùng mọi thủ đoạn để làm khó dễ, cô không được cãi lời hắn, nhất định không được, cả công ty chỉ còn hy vọng ở mình cô" Được, tôi đồng ý".
Tiêu Nhất Hàn nhếch môi lên cao đầy kiêu ngạo cùng khí chất, đây chính là cái giá cô phải trả khi đặt chân vào Tiêu Thị, làm vợ hắn cô không đủ tư cách, người duy nhất làm vợ Tiêu Nhất Hàn chỉ một mình cô gái ấy- Uyển Hạ Nhi.
Doãn Lạc Lạc nhanh chóng bước về phía bàn làm việc trong góc tường, tức giận nhìn hắn, thoạt nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của hắn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, cô càng nhìn càng cảm thấy tức giận, kế hoạch tránh xa hắn đã thất bại, không những thế ngày nào cũng phải đối mặt với tên ác ma này, thật không dám tưởng tượng nổi.
Điện thoại trên bàn làm việc cô bỗng dưng đổ chuông, cô ngoan ngoãn nhấc lên nghe máy sau đó đứng dậy bước đến bàn làm việc của hắn khẽ lên tiếng.
" Tối nay Chu tổng muốn hẹn anh dùng bữa về chuyện ký hợp đồng, anh có thể sắp xếp" Tiêu Nhất Hàn lạnh lùng nâng đôi mắt màu xanh lục lên nhìn cô, khóe miệng sớm đã có dự tính không tốt lành, cô bỗng nhiên rùng mình một cái, tại sao mỗi lần đứng trước mặt hắn cô luôn ngửi thấy mùi nguy hiểm, thật khiến người khác có cảm giác không an toàn.
" Cô biết tối nay cần làm những gì rồi chứ" Tiêu Nhất Hàn bộ dạng thâm trầm lười biếng nhìn cô, tối nay sẽ là đêm khó quên đây, hắn nở nụ cười sắc lạnh, xưa nay con người hắn ngang ngược khó đoán, đụng vào hắn cô là người đầu tiên, thứ hắn chán ghét nhất chính là loại người phụ nữ như cô, thủ đoạn ghê gớm tinh tường, không trách nào mẹ hắn lại quý cô đến vậy?
" Tôi biết rồi thưa tổng giám đốc" Doãn Lạc Lạc thầm cười khổ trong lòng, ý tứ của hắn rất rõ ràng đến người mù còn biết được, nhưng là cô vẫn không cam lòng, sao cô phải chịu đựng những chuyện chẳng liên quan đến mình chứ. Lẽ nào vì nguyên nhân kết hôn lại khiến hắn căm hận bản thân mình đến vậy, bất giác lùi người về chỗ cũ tiếp tục công việc, cô không khỏi len lén nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của hắn, lại thở dài một cái.