Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tại quán bar Win…
Lần đầu tiên Lục Viễn chủ động hẹn Hàn Lạc Thần uống rượu khiến anh có chút kinh ngạc.
Khi anh tới nơi thì thần thức Lục Viễn đã mơ mơ hồ hồ không còn tỉnh táo nữa.
Ánh mắt đượm buồn cứ chăm chăm nhìn ly rượu quyện đủ các loại màu sắc, khuôn mặt lạnh thường ngày đã được thay thế bằng sự u uất ẩn duật.
Tâm tư không thông cầm túi ni lông cũng thấy nặng…
Đó là trạng thái hiện tại của Lục Viễn.
Trông anh ta thực thảm thương và sầu não, còn lí do là gì thì thực sự Hàn Lạc Thần đoán không ra.
Anh chầm chậm bước tới, vỗ nhẹ bàn tay lên bờ vai run run vì có hơi men của Lục Viễn.
“Làm sao thế? Hôm nay có ai chọc gì bác sĩ Lục à?”
Không nói không rằng mà dốc ly rượu lên uống cạn, câu hỏi của Hàn Lạc Thần càng khiến Lục Viễn sầu não hơn.
“Cậu muốn uống chút không?”
Hai tay Hàn Lạc Thần vội xua xua ra hiệu không cần, anh cười nhàn nhạt lắc đầu.
“Tôi còn phải chăm sóc bà bầu nữa, không thể uống rượu.”
Lục Viễn bèn thu ly lại, nở nụ cười nhạt nhưng chứa đầy sự chế giễu.
“Cũng phải.
Cậu bây giờ sắp trở thành bố trẻ con rồi.
Có được rảnh rỗi như tôi nữa đâu!”
Mặc dù không rõ là chuyện gì nhưng Hàn Lạc Thần có thể linh cảm được điều gì đó, anh lưỡng lự trong chốc lát rồi mới hỏi Lục Viễn.
“Cậu… với Trình Nhu… có chuyện gì à.”
Miệng cười nhưng lòng đầy xót xa, Lục Viễn run run nâng ly rượu lên uống một ngụm, tận sâu trong đáy mắt anh ta ẩn duật bao mâu thuẫn và xám xịt.
“Chúng tôi có là gì đâu mà xảy ra chuyện…”
Câu trả lời bất thường ấy của Lục Viễn khiến Hàn Lạc Thần thừa hiểu nỗi tâm tư của anh ta.
“Cậu ấy… thích người ta thì cứ nói, cứ theo đuổi, tội tình gì mà ở đây tự hành hạ bản thân mình như thế.”
Đột nhiên giọng Lục Viễn gắt gỏng lên, anh ta hoàn toàn không làm chủ được cảm xúc.
“Cậu tưởng tôi không muốn à… Có điều dạo gần đây cô ấy thường né tránh tôi.”
Hàn Lạc Thần không những không tức giận vì bỗng nhiên bị vạ lây mà còn cười ha ha thành tiếng.
Đúng là sự đời, đâu ai lường trước được, trước kia cho dù Trình Nhu có làm gì thì Lục Viễn cũng chẳng mảy may để ý, bây giờ cô ấy đã buông xuôi thì anh lại bận tâm.
“Cô ấy né thì cậu tìm.
Người ta là phụ nữ nhưng đã biết bao lần chủ động tới tìm cậu.
Còn cậu là đàn ông kiểu gì vậy hả?”
Tìm sao?
Tìm ở đâu bây giờ?
Trước kia là Trình Nhu luôn kè kè cạnh Lục Viễn, cô ấy biết rõ những nơi anh ta hay tới và cũng rất hiểu sở thích của anh ta.
Nhưng còn anh ta ngoài cái tên ra thì lại chẳng biết gì về cô ấy cả.
Ánh đèn xanh đỏ phảng phất vào đôi mắt đen kịt của Lục Viễn, ẩn duật bao nhiêu nỗi chua xót và đắng cay.
Sự phiền hà trước kia bỗng chốc biến thành thiếu thốn.
Lúc trước anh ta thường xuyên xua đuổi cô ấy, chê cô ấy phiền phức, bây giờ khi cô ấy thực sự đi rồi anh ta lại ra sức kiếm tìm.
“Nhưng mà… tôi không biết cô ấy đang ở đâu?”
Không nằm ngoài dự đoán của Hàn Lạc Thần, đương nhiên anh cũng không nỡ nhìn sự ủ dột hiện mãi trên gương mặt điển trai của Lục Viễn.
“Giao cho tôi đi.
Tôi giúp cậu hẹn gặp mặt cô ấy.”
“Cảm ơn…”
——————————————
Quán cà phê tình yêu…
Hạ Băng Tâm vừa tới liền nhận ra sự u sầu trên gương mặt Trình Nhu, tay cô ấy khuấy đều ly nước cam liên lục nhưng người thì lại thẫn ra như kẻ vô hồn.
Không cần nói Hạ Băng Tâm thừa biết là tình yêu mà Trình Nhu theo đuổi đã thất bại.
“Này, đâu phải trên đời chỉ có một mình anh ấy là đàn ông, đừng chau mày mãi thế nữa.”
Lời của Hạ Băng Tâm vừa cắt đứt đi luồng suy nghĩ của Trình Nhu vừa đánh thức thần trí của cô ấy.
Nhưng nếu như nói quên là sẽ quên thì trên đời này không có ai phải khổ đau vì tình nữa.
“Cũng muốn quên nhưng không làm được.”
Chầm chậm ngồi xuống đối diện Trình Nhu, Hạ Băng Tâm oder ly nước cam xong rồi quay lại nói tiếp:
“Thế sao lại từ bỏ?”
Miệng gượng cười nhưng lòng đầy trĩu nặng, Trình Nhu nói trong nghẹn ngào và miễn cưỡng.
“Cứ tiếp tục một thứ tình yêu không kết quả thì được gì chứ! Chi bằng lùi về sau để anh ấy tìm được hạnh phúc đích thực.”
Mặc dù Hạ Băng Tâm không thể hiểu hết hoàn toàn tâm trạng của Trình Nhu nhưng thông qua đôi mắt chứa đầy uẩn khúc của cô ấy thì cô cũng phần nào thấu.
Trên đời này thứ khiến con người khổ đau vạn phần không phải là chia tay mà là đơn phương một người không yêu mình, không thể quên nhưng lại chẳng thể nhớ.
“Một thời gian nữa rồi sẽ ổn thôi!”
Sụt sịt lên mấy tiếng, Trình Nhu cố cười để kìm nước mắt rơi.
“Tớ không sao.
Không tới mức nghĩ quẩn đâu.
Cậu thì sao rồi? Em bé khoẻ không?”
Hạ Băng Tâm mỉm cười hiền hoà, gật gật đầu:
“Cũng ổn.
Bác sĩ bảo những tháng cuối thai kì này phải chú ý hơn.”
“Thế thì tốt…”
Cuộc trò chuyện hôm ấy giữa hai người họ có vẻ ảm đạm hơn trước.
Thi thoảng Trình Nhu sợ Hạ Băng Tâm lo lắng cứ giả vờ cười nói nhưng có những lúc lại đần người nhìn vô định ra bên ngoài cửa kính.
————————————-
Buổi tối ở biệt thự Hàn gia…
Hạ Băng Tâm nằm trong vòng tay Hàn Lạc Thần liên tục thở dài khiến anh lo lắng, anh bếu nhẹ trên sống mũi cô rồi hỏi:
“Em sao thế?”
Ngước đáy mắt lo lắng lên nhìn chồng, Hạ Băng Tâm u sầu than vãn.
“Thì là chuyện của Trình Nhu với Lục Viễn đó.
Hôm nay em có gặp Trình Nhu trông cậu ấy không ổn lắm!”
Hàn Lạc Thần hiểu tâm tư vợ, anh mỉm cười nhẹ đáp:
“Vừa hay anh cũng mới gặp Lục Viễn, cậu ấy cũng không ổn.”
Đôi lông mày Hạ Băng Tâm nhiu lại vẻ khó hiểu.
“Ý là sao?”
Choàng tay ôm vợ vào lòng, Hàn Lạc Lần chà chà nhẹ cằm trên đỉnh đầu Hạ Băng Tâm, giọng nói thủ thỉ tâm tình đầy ngọt ngào.
“Thì là cậu ấy đã có tình cảm với Trình Nhu.
Trước kia Lục Viễn xua đuổi Trình Nhu, nay cậu ấy động lòng thì cô ấy lại trốn biệt tăm, không cách nào tìm kiếm được.”
“Thì ra là thế.” Hạ Băng Tâm sau một thoáng trầm ngâm rồi lại nói tiếp.
“Như này thì đơn giản.
Bữa nào chúng ta tạo cho họ một buổi hẹn là xong.”
“Ừm… anh cũng có ý đó.”
Hi vọng lần này có thể xoá bỏ hiểu lầm giữa hai người họ.
Nếu như cuộc chiến tranh lạnh này còn kéo dài thì người khổ sở vẫn là hai vợ chồng Lạc Thần..