Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tự khi hắn có trí khôn tới nay, có ai là không cung kính lấy lòng hắn? Đừng nói bị đánh chảy máu như hôm nay như vậy, ngay cả đụng chạm, từ trước tới giờ không có một ai dám đụng chạm đến hắn!
"Lưu Họa Y! Cô ăn gan hùm mật gấu à!" Đôi mắt hung ác của Lâm Thành Nhân dữ tợn như như dã thú, như muốn ăn thịt cô, xé nát cơ thể cô.
"Thiếu gia, cậu chảy không ít máu, mau ngồi xuống, tôi bôi thuốc cho cậu!"
Chú Hiểu đứng ở góc phòng nhìn Lâm Thành Nhẫn cặp mắt ngầu đỏ, xách hòm thuốc lập tức Vọt ra, vừa vặn đứng trước mặt Lưu Họa Y, chặn Lâm Thành Nhân lại.
Lâm Thành Nhân nhìn trên tay mình càng lúc càng nhiều máu tươi, căm ghét nhìn cô, quay đầu nói: "Nhốt cô ta lại, khóa ở phòng! Nếu ai dám để cô ta đi ra tội giết người đó!".
Trong mắt tất cả đều là lệ khí, cả người tản ra lồng khí âm lãnh khiến cho người khác không dám đến gần nhiều hơn một bước.
Lưu Họa Y giống như tượng gỗ, mặc cho người giúp việc kéo lê mình, lôi cô vào phòng, khóa cửa lại.
Cô rơi bịch trên nền đất, che mặt khóc nức nở, Lưu Họa Y khóc như đưa đám, gần đây cô trở nên rất yếu ớt, động một chút là khóc.
Thật ra thì có một chút cũng không muốn, cô khóc mệt mỏi, khóc đến mắt cũng đau, lỗ mũi cũng đau, cả người trên dưới đều đau, nhưng nước mắt vẫn mặc sức theo khóe mắt chảy
xuống, dù cô cố gắng bao nhiêu cũng không khống chế được.
Cô không muốn làm bị thương Lâm Thành Nhân đ, cô thật sự không muốn!
Cô chỉ là muốn về nhà, chẳng qua đơn giản là muốn về nhà, tại sao hắn không cho phép
Không thể trách cô... Là hắn quá đáng, cô tức giận... mới lỡ tay làm hắn bị thương.
Lưu Họa Y vuốt vuốt mũi, trong lòng tìm mọi Cớ an ủi mình.
Lâm Thành Nhân mặt đầy tức giận, ngực không ngừng phập phồng. Chú Hiểu rót rượu lau vết thương, rồi bôi thuốc cho hắn.
Có một vết thương, không dài lắm, chỉ có hai ba centi mét.
Chú Hiểu thở dài, tại làm sao thế nào cũng phải lưỡng lại câu thương chứ ? Chẳng lẽ lại không thể hòa bình ở chung với nhau?
Bất quá cô tiểu thư này, xuống tay cũng hơi nặng rồi!
Sau khi băng bó xong, Chú Hiểu thu dọn hòm thuốc, mặt nghiêm nghị: "Thiếu gia, may mà vết thương không sâu, đã đã khử trùng và bôi thuốc xong, không có gì đáng ngại, sẽ không để sẹo."
Lâm Thành Nhân gật đầu, thần sắc lạnh lùng. "Thiếu gia, thật ra thì Thiếu phu nhân..." "Cô ta không phải."
Chú Hiểu sửng sốt một chút, ngay sau đó sửa miệng nói, "Thật ra tôi có thể nhìn ra, thiếu gia chẳng qua là giận nên mới như vậy. Bất quá tôi nhìn thiếu... cô ấy, dáng vẻ đúng là giống như có việc gấp muốn trở về nhà một chuyến, chẳng qua có thể là không tiện nói với thiếu gia cậu."
Chú Hiểu vừa nói, nhìn sắc mặt Lâm Thành Nhân, sau khi chắc chắn hắn không nổi giận, nói tiếp: "Thật ra thì tôi cảm thấy thiếu gia lần này có hơi quá."
Lâm Thành Nhân giương mắt, "So với những gì mẹ cô ta gây ra cho mẹ tôi, tôi chẳng qua ăn miếng trả miếng mà thôi."
Chú Hiểu không nói gì, nhìn hắn thật sâu, Lâm Thành Nhân cũng mím chặt môi.
Thật ra thì hắn biết cô nhất định là có việc gấp.
Mấy ngày nay sống chung, Lâm Thành Nhân đã hoàn toàn nhìn thấu ưu tư của cô.
Cô bề ngoài thanh thuần vui vẻ, bên trong lại cá tính bướng bỉnh, tính tình cũng vô cùng quật cường. Ngày thường bất kể hắn làm nhục cô như
thế nào, cô cũng sẽ không van xin, sẽ không khó lóc.
Nhưng là... Hôm nay...
Lâm Thành Nhân đáy lòng thở dài, hắn cũng không rõ mình muốn làm gì.
Thời điểm nhìn thấy cô khóc, trong chớp mắt hắn do dự.
"Cô ấy không phải người không tốt, tính tình lạc quan, lòng dạ cũng hiền lành. Thiếu gia làm sao cậu phải khổ sở đem ân oán đời trước áp đặt lên người cô ấy chứ ?"
"Cô khi đó sợ còn chưa ra đời đâu, cái gì cũng không biết, thiếu gia tội gì tổn thương một người vô tội?"
Lâm Thành Nhân cắn môi, không nói lời nào.