Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói một tràn dài Cố Vinh Ân có vẻ thấm mệt của tuổi già , cầm ly nước đặt trên bàn uống một hơi
Ông nhìn hai người đang cầm trên tay mỗi người một ly rượu vẻ mặt đầy hưởng thụ với ánh mắt vô cùng chân thành mà đầy khẩn khiết
Vì bây giờ Cố Vinh Ân ngoài Tần Nhi và Hàn Thiên ra cũng chắc biết nhờ đến ai
Ở trong hắc đạo đó quả là nhiều âm mưu đầy rẫy và cũng có những luât lệ mà ông khó nào mà biết được
Bản thân ông cũng hiểu một chút về con người của Hàn Thiên và Tần Nhi
Hai con người danh tiếng toàn thế giới ấy ai mà không biết
Nhưng khi con người thật trước mặt thật của ông ngay lúc này thì mới thấy rõ được lời nói của xã hội quả thật không sai
Cho dù ngay bây giờ ông và hai con người này ngồi với nhau chung một căn phòng nhưng lời qua tiếng lại cũng chỉ vắng tắt mà thôi
Căn phòng quả thật lạnh băng như chính con người của Tần Nhi và Hàn Thiên vậy
" Được tôi sẽ giúp ông tìm con trai nhưng sẽ không đảm bảo "
Tần Nhi nãy giờ sau khi nghe được lời nói , lời kể sầu muộn của Cố Vinh An có vạn phần chấp nhận được
Cô không phải là không để ý chỉ là thể hiện ra ngoài cũng vô bổ
Ngay bây giờ cô mới quay đầu nhìn sơ qua khuôn mặt của ông , trên khuôn mặt đó có vẻ hằn lên khá nhiều nếp nhăn đáng có
Đôi mắt trùng tu ấy trùng sâu xuống chắc có lẽ những năm qua ông đã thức đêm trằn trọc vì nổi nhớ con
" Tần Tiểu Thư nói thật sao "
Cố Vinh Ân có vẻ thấy được một luồng ánh sáng vàng trước mặt , đôi mắt hiện lên đầy vẻ vui mừng nhưng là không thể hiện quá
" Đúng nhưng tôi sẽ không đảm bảo sẽ tìm được con trai ông "
Vừa dứt lời cô nắm cánh tay của Hàn Thiên đang ngồi kiểm tra gì đó trong điện thoại
Anh có phần ngưỡng đầu nhẹ nhìn cô nhưng vẫn đứng theo cái nắm của cô
" Tôi sẽ đa tạ hai người thật long trọng "
Trong đầu Cố Vinh Ân không có gì ngoài những câu nói này ông quá là đau lòng sau những bao năm qua
" Tôi giúp ông không phải vì cái gia tài đồ sộ này , tôi chỉ giúp ông vì hoàn cảnh đơn thuần mà thôi "
Tần Nhi không nói gì nữa liền cùng Hàn Thiên ngoảnh mặt đi ra ngoài , nhanh chóng hai người đã rời khỏi buổi tiệc linh đình đó
Trong người Tần Nhi có phần mệt mỏi và Hàn Thiên đứng bên cạnh cũng cảm nhận được điều đó
" Em mệt hay chúng ta nghĩ ngơi khoan rồi về lại Thành Phố S "
Tần Nhi cũng hiểu rõ Hàn Thiên là đang lo lắng cho mình nên khuôn mặt tuy mệt mỏi nhưng lại nở nụ cười đẹp như ánh sáng giữa ban đêm tối mịt này
" Thôi em khoẻ chúng ta bay về thôi "
Tuy Pháp vào ngay lúc này nhộn nhịp , đẹp đến đâu cô vẫn muốn ở lại đây lâu hơn để tham quan nơi mà cô chưa từng đến xa xỉ ,phồn hoa thế nào nhưng cô lại không có thời gian ấy nhỉ
Vì bản thân cô ngay lúc này thật sự rất nhớ Vương Gia Uy chỉ muốn bay nhanh về để ôm anh vào lòng dựa vào vòng ngực của anh để sưởi được hơi ấm từ người anh
Hàn Thiên cũng cùng một tâm trạng của Tần Nhi , anh thật sự rất nhớ cô gái bé bỏng của mình
Anh chỉ muốn ôm cô hôn lên đôi môi hồng mềm mại đó của cô và nói với Lãnh Minh An rằng anh thật sự nhớ cô
Bên Thành Phố S , cả hai người Lãnh Minh An và Vương Gia Uy không hẹn nhau mà cùng một hai ba hắc xì
Cả hai cũng không hẹn mà nhìn vào nhau hai giây rồi việc ai nấy làm
Vương Gia Uy chẳng qua nếu có Tần Nhi bên cạnh giờ này đã không ngồi đây mà nhàn hạ uống trà đọc báo mà thay vào đó chính là công việc mà vợ chồng nên làm
Lãnh Minh An vì ở nhà một mình buồn chán nên cũng chạy qua Vương Gia chơi cùng lũ trẻ giờ này khoảng khắc này cô thật sự cũng rất nhớ Hàn Thiên
Lãnh Minh An luôn ngóng trong điện thoại trên tay nhưng vẫn không thấy cuộc điện thoại nào Tần Nhi và cả Hàn Thiên
Cô chỉ muốn ngay bây giờ ôm chặt vòng eo săn chắc của anh
Hưởng thụ mùi hương nam tính toả trên người của anh và cũng muốn nói với anh rằng cô thật sự là rất nhớ anh
Cô nghĩ quả thật bản thân mình là một sát thủ tại sao lại có những tính tình điên rồi này nhưng là nghĩ đi nghĩ lại vì bên cạnh anh cô mới chỉ là như vậy
Tình yêu chẳng làm ai thay đổi , chỉ là sự thay đổi đó đúng hay sai !