Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thang máy ting một cái liền dừng lại trên toà lầu cao nhất , cửa thang máy mở ra liền thấy cậu thanh niên chững chạc cầm xấp hồ sơ tài liệu trên tay , Tần Nhi nghĩ đó chính là Lãnh Minh nên dứt khoát mà nói
" Lãnh Minh là cậu , cậu mau đi nhanh vào phòng gặp tôi "
Lãnh Minh rõ biết đó là Vương Phu Nhân cũng như là Tần Tiểu Thư nhà Tần nhanh chóng lễ phép cúi đầu , rồi lại lần nữa cúi đầu lễ phép chào hỏi Lãnh Minh An , Tề Thịnh và Mạnh Hùng
" Em sẽ đi nhanh "
Tần Nhi cùng Lãnh Minh An không nói gì đi thẳng vào bên trong căn phòng của Hàn Thiên , đi ngang cũng không quên quan sát khung cảnh làm việc xung quanh
Đúng là tần suất làm việc ở những khu tầng cao làm việc nhanh gọn gàng , nề nếp quy củ chấp hành đúng luật lệ công ty quy định , cô thật đánh giá cao những con người này , vì có lẽ những tầng dưới làm việc mất nề nếp , quy cũ không ra đâu cũng một phần do quá buông lỏng
Cả bốn người cũng vội vàng đi vào bên trong , Tần Nhi cùng Lãnh Minh An kéo nhau ngồi xuống chiếc ghế sofa
Đúng là chưa ngồi được bao lâu thì đã thấy cánh cửa có người bước vào là Lãnh Minh
" Cậu ngồi xuống đi "
Lãnh Minh không hiểu tại sao mình bị Tần Nhi và Lãnh Minh An gọi riêng trong phòng thế này , nên trong lòng cậu có phần thấp thỏm không đâu
" Cậu năm nay nhiêu tuổi "
" Em năm nay ... 20 tuổi ạ "
Lãnh Minh nghe được câu trả lời có chút cười mỉm , cô biết Lãnh Minh đang lo sợ điều gì đó nên mới có tâm tình thế kia
" Tôi không làm gì cậu đâu nên đừng biểu lộ tâm tình thế kia "
Tần Nhi nhìn ra cũng biết được tâm tình của Lãnh Minh đang có vấn đề nên cũng không vào thẳng vấn đề , chuyện này cô vẫn để Lãnh Minh An hỏi Lãnh Minh
" Tôi chỉ muốn biết cậu là con nuôi hay con ruột của nhà họ Thiết "
Từ trước đến giờ Lãnh Minh An cũng không hỏi đến Lãnh Minh vụ này cho nên cậu có chút bàng hoàng trong người
" Em là con nuôi , em không nhớ chính xác bản thân được nhận nhiêu tuổi nhưng chỉn nhớ là bị thất lạc gia đình rồi được họ Thiết nhận "
Lãnh Minh biết được mình là con nuôi cũng như biết được việc mình bị nhận nuôi thế nào cũng là từ miệng Thiết Sang , lúc đó có hơi đau lòng vì tổn thương
Lãnh Minh An cô đột ngột mở to mắt vậy mà từ trước nay cô cứ tưởng Lãnh Minh là con ruột nhà họ Thiết nhưng lại là con nuôi quá thương tâm
Cô nghĩ trong lòng nếu Lãnh Minh chính thực là con trai của Cố Vinh Ân là Cố Chí Minh thì sẽ như thế nào đây
" Vậy từ trước đến giờ cậu có đi tìm cha mẹ mình bao giờ chưa "
Câu hỏi này của Lãnh Minh An làm cho Lãnh Minh có phần thoáng buồn , cậu cũng đã tìm nhưng một tia hi vọng trong người cậu vẫn không còn bao nhiêu năm như thế làm sao có thể tìm ra mà nếu có tìm ra chắc ba mẹ ruột của cậu có nhận ra
" Trên người cậu có vết bớt đỏ nào không "
" Có chính là vết bớt đỏ hình lưỡi liềm phía sau cổ "
Lãnh Minh An bật nhiên ánh mắt lạnh trở nên sáng bừng hơn , làm cho Lãnh Minh sừng người không biết nguyên do
Tần Nhi kế bên cũng đoán được chính xác phần nào dự đoán Lãnh Minh là Cố Chí Minh quả thật không sai mà
" Cậu bỏ hết công việc ở đây coi như cho cậu nghỉ phép một tuần , cùng chúng tôi sang Pháp một chuyến , lí do trên đường tôi sẽ nói cho cậu "
Tần Nhi lạnh lùng nói rồi nhanh nhạy kéo tay Lãnh Minh An đứng dậy cùng theo sau đó là Tề Thịnh và Mạnh Hùng
Lãnh Minh giờ phút này có chút ngỡ ngàng nhưng cũng nhanh chóng bước nhanh theo sạ bọn họ
Chiếc xe được Tề Thịnh chạy nhanh một mạch đến sân bay chạy vọt vọt trên những chuyến đường quốc lộ sang đường nhỏ đường lớn
" Vốn dĩ tôi cho cậu nghĩ phép một tuần là đưa cậu đến Pháp gặp một người , tôi nghĩ nếu như cậu không đến kịp thì sao này hối hận mà không kịp "
Tần Nhi ấm giọng nói với Lãnh Minh nhưng ánh mắt vẫn cứ lạnh tanh , trong lòng bổng chút thắt lại , cô biết trạng thái tâm trạng bị thất lạc người thân sẽ đau khổ thế nào nên đó cũng chính nguyên do cô đồng ý giúp Cố Vinh Ân tìm kiếm Cố Chí Minh
" Là đưa cậu đến gặp ba của mình "
Lãnh Minh An nhẹ giọng nói với Lãnh Minh trong lòng có phần xúc động tuy cô không trải qua những vụ này nhưng cái khoảng thời gian mẹ cô mất cô cũng đã trải qua những tháng năm đau khổ , thương tâm thế nào
Lãnh Minh nghe rồi một luồn sóng bất ngời ập đến , cậu như không tin vào chính sự thật trước mặt nhưng tin cũng phải tin , cậu biết Vương Phu Nhân và Hàn Phu Nhân sẽ không bao giờ lấy chuyện này mà đùa cợt huống chi tính tình hai vị phu nhân này không bao giờ đùa cợt với ai bao giờ
Lãnh Minh trong lòng không xúc động dạt dào thì ra công sức bao năm tìm gia đình ruột thịt của mình đã được ông trời đền đáp cho tấm lòng của cậu
Một chàng trai ngưỡng đầu !