Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chiếc xe dừng trước một căn biệt thư sang trọng lẫy lừng, cánh cửa sắt trắng, hàng rào sắt quanh khu nhà tạo thành một hình cung khá vững vàng
Xung quanh căn biệt thự được bố trí nhiều cây xanh, vậy cũng trong lành biết mấy, nhưng trong Lãnh Minh An lại có gì đó một chút run người ngang qua
Cứ tường mượng trái tim đập muốn vỡ vụn ra, đôi chân không còn cứng cỏi
Cứ cho là cô và người nhà Tần Gia đã từng gặp nhau từ nhỏ, cha mẹ Tần Nhi rất thích cô
Còn đem cô và cô con gái của họ ra so sánh mà..... mà hiện tại cô quay lại đây lại là một hoàn cảnh khác
Hoàn cảnh với cô mà nói không nghẹn mà chết, cho dù trên giới trường sát thủ lạnh bao nhiêu dù thế nào cũng không hạ được cô nhưng ngay lúc này mà nói chỉ cần buông lỏng hai giây cô đã tức tưởi
Tần Nhi nhận thấy biểu hiện lạ này của cô cũng lập tức cười hì hục
" Sao con về lâu quá vậy, ba con muốn gặp dâu sắp phát điên rồi"
Tần Nhi nhìn thấy mẹ trong ánh mắt hơi xúc động, kể cả gần nửa năm cô đã không thăm cha mẹ, giờ nhìn lại mẹ cô chẳng già đi mấy
" Mà chắc con cũng không nhớ ông bà già này"
Quan Linh chi quay mặt khi cười nói với Lãnh Minh An, bà thật không ngờ đứa trẻ năm xưa bà yêu thích nói : Tần Nhi nhà bà có được phần dịu dàng, lại là vợ sắp cưới của Hàn Thiên
Tần Nhi giận mặt bỏ mặt hai người một lớn một trẻ đi vào trước, vốn dĩ cô muốn thể hiện tình cảm ngọt ngào nhưng nhìn vào cảnh này nuốt trôi mất rồi
Vàng ngọc là mấy nhưng khi đã có chồng đêm con thân gái út bán đi cho một vị tổng tài vì một lời hứa năm xưa của đôi lứa
Đúng! Có con gái trong nhà lại gả đi cho nên khi còn chưa chồng được cưng chiều bao nhiêu nhưng đã man mác gái có chồng thì tình cảm cũng nhườnh lại cho người chồng chăm sóc tận tình
Còn có trai trong nhà lại là con trai trưởng, tất nhiên phải chọn lọc kĩ càng, đón dâu về phải háo hức thế này, có vẻ như cô lấy chồng được gả đi tuổi còn khá xuân
Cô còn chưa hưởng thụ qua thế nào là yêu dài lâu đã bị đem ra làm vật hứa thân rồi
Anh trai cô thì hay lắm được yêu được tận hưởng, lại được cha mẹ chăm lo từng bước, chỉ khổ thân mang danh em út trong nhà này thôi
Đến việc đưa dâu về cũng phải vặt là cô, tại sao không là anh trai
Quan Linh Chi bên dưới vừa đi vừa khoác tay Lãnh Minh An cười đùa nói chuyện trông vẻ như thân thiết
Nhờ vào tình khí hòa nhã này của bà mà trong lòng cô có chút bình thường trở lại, dần dần trở lại tự nhiên
" Con không phải Lãnh Minh An con gái cưng của ông Lãnh đây sao"
Tần Phan nhìn một lần là nhận ra ngay cô bé năm xưa mà ông yêu thích bấy nhiêu, năm xưa ông còn đem cô và Tần Nhi lên bàn cân so sánh nhưng nói đi nói lại mỗi người một nét làm sao ông có thể đem ra so sánh
" Dạ phải ạ, và con cũng là bạn gái của Hàn Thiên"
Lãnh Minh An vì có Quan Linh Chi bên cạnh nên đỡ phần ngại ngùng, nếu không có bà bên cạnh cô chắc không nói làu làu như vậy đâu
" Càng lớn con càng xinh đẹp"
Tần Phan khụ khụ vài tiếng tấm tắc rồi khen cô hết lời, quả thật ông thấy được rằng so với nét đẹp ấy của Lãnh Minh An tuy không bằng cô con gái mình nhưng vẫn là nhìn vào vẫn thu hút vạn ngời
" Con cảm ơn bác đã khen"
Lãnh Minh An vì nhận được lời khen nên hai bên má có phần đỏ ửng
" Trở thành người một nhà rồi, thì con vẫn nên gọi tiếng cha mẹ thì hơn"
Lãnh Minh An giật mình bởi lời nói này của Tần Phan, chỉ có một buổi ra mắt đã trở thành người một nhà rồi sao, cô thật xúc động
( Nay An An có vẻ quay về tiểu thư rồi nhỉ..... Không giống thường ngày nha)
" Cha anh nói đúng"
Từ đâu tiếng nói âm trầm vang lên thì mọi ánh mât dồn về phía sau, cô bất ngờ khi thấy anh xuất hiện, lòng thầm nhủ có anh rồi cô không phải một mình xoay sở
" Giờ này con mới về"
Tần Phan nghiêm nghị lời thân tiếng trách với Hàn Thiên
" Công ty quá nhiều việc nên con phải giải quyết mới bay qua đây"
Đúng mà! Công ty khá nhiều việc huống chi anh còn không biết được cha mẹ gọi Lãnh Minh An qua gấp đợi đến khi tin nhắn từ Tần Nhi gửi qua anh mới biết
Nên mới làm nhanh bàn giao cho Tề Phong và Lãnh Minh quản anh mới bay qua được đây
Tần Nhi nhìn thấy cảnh này mà trong lòng có Bực dọc, nhìn ba bốn người xung quanh tụm lại vui vẻ cười bàn, vậy mà không hỏi han cô tí nào, không một câu, trông cô như một người thừa
" Anh cũng đến rồi, con về lại Thành phố S"
Tần Nhi bực dọc cho nên lạnh giọng lên tiếng, nếu ở lại đây thêm chắc cô cảm thấy sẽ không có chút tâm trạng nào
" Ngày mai, lễ đính hôn của anh con rồi, Uy sẽ bay qua đây vào ngày mai, con bay qua bay lại không tốt"
Quan Linh Chi lúc này khi nghe tiếng của Tần Nhi mới phát giác ra được,
Cô nghẹn cho đến bây giờ bà vẫn còn để việc đấy không hề coi đến cảm xúc của cô
" Vậy mai Uy sẽ thay con tham gia, bọn trẻ cũng vậy"
Tần Nhi cũng chả có ý là nhường đường nữa dù sao cha mẹ cũng đã gả cô đi cũng chả còn tình thân gì nữa
" Dù bận thế nào, con cũng phải biết việc hệ trọng, đó là lễ đính hôn của anh con, con nói bận là được sao"
Tần Phan lúc này mới nghiêm nghị lên tiếng, trách móc, ánh mắt có chút dạy dỗ cô con gái bướng của mình
" Bận thì bận con cũng không thể nào bỏ, còn chuyện đính hôn của anh đã có Uy rồi không được sao với lại đó cũng chỉ là lễ của anh và Minh An, không có con hai người vẫn lo được"
Tần Nhi trầm giọng dứt khoác
" Con nói vậy được sao"
Tần Nhi quay lờ đi, giả vờ không nghe thấy lời của ông
Vì thế lại làm cho Tần Phan giận dữ hơn, lập tức đứng dậy đi đến gần Tần Nhi giơ tay cao giáng xuống
Nhưng khi tay chưa giáng xuống thì đã bị một bàn tay to lớn chặn lại luồn thêm ánh mắt hắc hóa
" Ba, con không biết Tần Tần gây ra lỗi lầm gì nhưng cô ấy là vợ của Vương Gia Uy, con sẽ về dạy dỗ lại sau chưa sự cho phép con không cho phép ai làm cô ấy tổn thương"
Vương Gia Uy nói trong sự tức giận, cô là con gái Tần Phan là thật, ông cũng có quyền dạy con đánh con nhưng khi anh đã thấy, đã là gả cho anh thì bằng cách anh cũng không cho phép
" Chị không vì em sao"
Lãnh Minh An không hiểu vì sao lúc đi tâm tình của Tần Nhi rất bình thường nhưng khi đến đây tâm tình lại trở nên bất thường thế này vì cô sao hay vì gì
" Em vẫn nên lo làm dâu thảo vợ hiền, chuyện của chị không liên quan gì em, ngày mai em đến bang trả lại vòng vàng, lấy chồng rồi em cũng nên rời bang"
Nói xong Tần Nhi cùng Vương Gia Uy rời khỏi căn biệt thự để lại bốn con người khó hiểu
Lãnh Minh An hoang mang tại sao cô phải trả lại vòng vàng, nếu trả lại vòng vàng không phải cô từ chức sao, cô thật không muốn
Vì vậy cô chạy theo Tần Nhi, khi chưa thấy hai người rời khỏi cô có chút mừng rỡ
Chạy theo sau là Hàn Thiên, hai vợ chồng Tần Gia
Hàn Thiên trong mắt có tia lửa giận cô em gái của mình, tại sao mở miệng có thể nói ra như vậy, dù huống dù gì Lãnh Minh An sắp trở thành người chị dâu của mình rồi
" Dù nói dù sai gì, An Nhi vẫn là chị dâu của em "
Hàn Thiên nghiêm ngặt nói ra từng lời qua kẻ răng, ánh mắt như phát ra lửa
" Có vấn đề gì sao"
Tần Nhi vẫn thản nhiên trả lời
" Con nói với anh con bằng giọng nói đó sao"
Quan Linh Chi lúc này mới mở lời, bà là người thương cô nhất nhà, chiều cô mọi điều nhưng hôm nay thấy hành xử ngang tàng bà thật không chịu được
" giọng của con quá là nhẹ rồi, mẹ còn muốn gì thêm"
Lời nói có phần nhàn nhạt mang thêm chút khách khí
" Con mau Xin lỗi anh chị mau, nay con hơi quá rồi Tần Nhi"
Tần Phan giận hết lòng nếu không có Vương Gia Uy ở đây đáng ra nãy giờ ông đã dạy dỗ lại Tần Nhi
" Con không sai không việc gì phung ra hai từ Xin lỗi, thật sai phạm"
Tần Nhi ánh mắt lạnh lùng, lời nói phát ra từ khe cửa răng
" Con còn không Xin lỗi đừng gọi một tiếng cha"
Quan Linh Chi nghe được lời nói này có chút lo lắng trong lòng, bà là người sinh ra Tần Nhi tính của cô bà là người hiểu nhất, nhất định cô sẽ từ
Thì từ đâu ba phát súng giảm thanh phát ra liên tục khiến cho cả bốn người giật mình, hốt hoảng, ngẩn mình nhìn người cầm súng là Vương Gia Uy
" phát thứ nhất, coi như giữa Tần Nhi và Tần Gia cắt đứt quan hệ,
Thứ hai, chính Tần Phan ông là người đề nghị thì cũng chính tôi cho rằng việc hợp tác nên dừng lại,
Thứ Ba, Tần Nhi là người phụ nữ của tôi nên chỉ mối quan hệ với tôi"
Lời nói vừa dứt Vương Gia Uy liền ôm Tần Nhi rời khỏi Tần Gia
Để lại cho Tần Phan đáng vẻ thất thần vì vừa chính lời nói của mình mà mất cô con gái, vừa lời nói của mình mà phá hủy sự hợp tác
" Ông trả con lại cho tôi"
Quan Linh Chi khóc gào ôm lấy Tần Phan vẻ mặt đau khổ tột cùng, cô con gái mà bà yêu thương chăm sóc tận tình nay lại cât đứt mối quan hệ như cắt ruột cắt gan của bà
Hàn Thiên như cứng đờ người, cô em gái mà anh tìm lại được bao nhiêu năm, người mà anh dốc lòng yêu thương vậy mà nói cắt đứt là cắt đứt sao