Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Máy bay nhanh chóng đáp xuống sân bay đúng vào 12h đên khuya, trên vòng tay anh là một thân hình nhỏ nhắn, đôi mắt nhắm nghiền cùng hàng Lông mi cong dài thi thoảng nhấp nháy
Anh nhìn vào khuôn mặt như cún con liền nở nhẹ nụ cười, trong lòng bổng dâng lên nỗi dục vọng tham muốn, nhưng thoáng chốc vụt tắt khi anh không thể nào tâm trạng làm chuyện ấy trong nỗi xót xa mất mác không yên
Làm chuyện ấy với nhau là trong lòng phải một lòng thanh thản không suy tâm điều gì ngoại trừ người đang nằm dưới bản thân mình
Nằm dưới bản thân mình là cả thân hình đầy mê hoặc làm cho lòng ta không cưỡng nổi huống chi vạn vật trên thế giới sinh sôi
Anh đặt nhẹ đầu cô xuống đùi của mình, nhìn cô với ánh mắt một cách trầm nhu vô cùng, anh chưa từng nghĩ đến một ngày người con gái này lại xuất hiện trong cuộc đời anh, cũng chưa từng nghĩ sẽ một tâm yêu cô người con gái anh từng nghĩ đó chỉ là một giấc mộng mơ hồ chỉ thoáng qua một lúc rồi lại biến mất đi trong vô vọng
Nhưng giấc mộng ấy lại xuất hiện đúng lúc và đúng thời điểm anh đang thực sự chờ một tình yêu vĩnh hằng
Về tới Hàn Gia, bao trùm là không giá im ắng cùng với những âm thanh xao động nhẹ của vài tán cây ven đường, ánh mắt của anh bỗng chốc rời khỏi khuôn mặt cô, ánh mắt trầm lặng nhưng lại man Mán là nỗi buồn không rõ nguyên do
Anh thở dài, bế cô lên đi thẳng lên phòng ngủ
Anh chỉ đặt nhẹ cô xuống giường rồi nhanh chóng đặt nụ hôn nhẹ lên môi hồng đang mím lại
Suy tư quay người đi ra khỏi phòng, hướng anh đi rất rõ quen thuộc, là anh đang muốn qua gặp Tần Nhi hay sao
Nhưng có lẽ không phải, người mà đang ngồi trầm tư trong bóng tối, ánh mắt hung tàn giây phút khi thấy Hàn Thiên liền nhanh chóng đổi tức thì
" Cậu về đây là vì chuyện Tần Tần"
Vương Gia Uy cầm ly rượu rung lắc, nói với Hàn Thiên với vẻ giọng mệt mỏi
" Cậu sao vậy"
Hàn Thiên nhận ra độ mệt mỏi rõ hằng trên đôi mắt trầm tư của Vương Gia Uy, quầng thâm có vẻ đã xuất hiện đậm hơn
" Tần Tần trầm cảm, tôi không thể yên nhưng trước mắt bây giờ lô hàng gửi lại bị thâu hơn 1/3, nghĩ làm sao không ưu sầu"
Hàn Thiên cảm nhận được rằng trái tim anh đang dần dần thắt lại, anh không thể ngờ một khoảng khắc nào tự bản thân làm người mình xem như cả cuộc đời là cô em gái duy nhất của anh trở nên xa cách
Có lẽ anh đã sai hay sao?
" Trước mắt cậu cứ lo cho Tần Nhi, việc lô hàng để tôi"
Hàn Thiên nói xong liền đứng dậy rời đi trong ánh mắt trầm tư sâu lắng, anh từng bước đi về Hàn Giá mà từng bước vô cùng nặng trĩu
Nhưng thấy hình dáng bé nhỏ khuôn mặt trong trẻo như ánh ban mai của người phụ nữ trước mặt, sự nặng trĩu ấy đè xuống mà thay vào đó là khuôn mặt với nụ cười ngọt ngào dịu dàng bước nhanh đến ôm trọn cô vào lòng
Lãnh Minh An ôm anh thật chặt, ngã nhẹ đầu vào lòng anh, bàn tay áp sát lên ngực của anh, nơi trái tim đang đập thình thịch trong đó của anh chứa cô
Cô cũng hiểu được trước mặt cô là anh đang che giấu sự nặng trĩu vật vã trong lòng chỉ có điều cô không biết làm sao để giúp anh
" An An, em giúp anh chuyện này được không"
Cô ngước mặt lên nhìn anh với dáng vẻ nghiêm túc
" Lô hàng của Bang bây giờ đang bị thâu hơn 1/3 trong đó có hơn nghìn vạn, ba lô súng, nếu rơi vào tay các bang khác có thể là nguy"
Hàn Thiên vừa ôm cô vừa nhấc nhẹ thân thể đi vào bên trong, anh biết chuyện này không thể để cô vào cuộc vì vạn trùng nguy hiểm nhưng không còn cách nào, bắn tỉa cách hack vào phần mềm có lẽ chỉ có thể là Lãnh Minh An
" Được không sao em sẽ giúp anh "
Lãnh Minh An hiểu rõ việc, nếu cô không giúp anh thì chẳng có ai giúp được, việc này có trong việc có thể làm sao có thể đành lòng từ chối, huống hồ chi việc của anh cũng là việc của cô để tâm nhất
Lãnh Minh An nhìn sắc mặt của anh có hơi phờ phạc mà đau lòng, bây giờ cô cũng không thể nào mà gặp mặt Tần Nhi
" Anh nghĩ ngơi một xíu đi"
Hàn Thiên không nói gì chỉ bỗng nhiên nhấc bổng nhẹ cô lên, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi hồng đang vểnh lên
Nở nụ cười hài lòng mới từ từ từng bước đi lên phòng ngủ, dù sao việc lô hàng cũng không phải quá vội
" Anh không sao em cũng đừng lo lắng quá"
Hàn Thiên hiểu được cô vì chuyện này đến chuyện kia mà lo lắng cho anh, anh cũng cảm thấy đau lòng vì khi không làm Tần Nhi tổn thương vì khi không có chỗ Lãnh Minh An một buổi đính hôn trọn vẹn hoàn hảo
Đau lòng?
Thật sự anh không đau lòng vì chuyện làm ra mà anh đau lòng đã không chu toàn nghĩ đến cảm xúc cả suy nghĩ của Tần Nhi
Anh nhìn qua khuôn mặt khả ái đang say giấc trong lòng anh, khiến trong tận đáy lòng vô cùng dịu nhẹ, thôi thì chuyện của Tần Nhi cứ để Vương Gia Uy lo trước đợi khi lô hàng được giải quyết ổn thỏa anh nghĩ đến cũng chưa muộn
Hàn Thiên kéo nhẹ chiếc gối đệm sau lưng nằm xuống bên cạnh, lay nhẹ đầu cô sâu vào trong lòng, anh cũng từ từ say