Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thân ảnh lười biếng uốn éo qua lại trên chiếc giường lớn, bàn tay bất giác đưa qua bên cạnh nhưng là một khoảng không gian trống trơn, thấy được anh đã không còn bên cạnh, nhanh chóng ngồi bật dậy theo tự nhiên vươn vai thở dài sườn sượt
Đôi chân thon dài bước xuống giường, sắp xếp ngăn nắp lại giường như khi nhìn thấy chính giữa đó có vài chất dịch màu trắng và chút máu còn vương vấn, trong lòng dâng lên loạt cảm xúc khó tả
Bước vào phòng tắm cô đã nhẹ nhàng làm vệ sinh cá nhân sai đó bật nước nóng vào bồn, thả thân ảnh mình vào dòng nước ấm luồn khí nóng đang thấm nó mang đến một cảm giác sảng khoái, mát rượi
Cô ngâm mình trong bồn khoảng mười lăm phút, sau đó bước ra khỏi phòng đâyd hơi nóng trên người là chiếc đầm adidas trắng ôm vào cơ thể, lộ ra vòng 1 đầy đủ, vòng eo thon gọn, chẳng buồn chán trang điểm cô chỉ quẹt nhẹ lên môi một ít son cho có điểm nhấn
Như vậy cũng đã khiến vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành nâng thêm một đỉnh cao về nhan sắc, khuôn mặt yêu kiều dù trang điểm hay không trang điểm khó trách không thu hút được người khác
" Sao anh dậy sớm vậy"
Lãnh Minh An đi đến sofa ngồi cạnh anh, thấy anh đang xem bàn chứng khoáng nhìn một cách rất tập trung, cô phát hiện được khi anh chăm chú làm một việc gì đó nét mặt càng trở nên uy phong, nghiêm nghị mà không kém phần ma mị
Anh thấy cô bước đến bên cạnh liền nhanh chóng bỏ cái Ipad xuống, vòng tay qua eo cô xiết chặt lấy cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi hồng hào đầy vẻ khêu ngợi, anh lại nhớ đến thân ảnh quyến rũ tối hôm qua bất chợt hôn sâu lấy môi cô
Cô cũng đáp trả lại anh bằng nụ hôn sâu, đầu lưỡi anh tiến sâu vào bên trong khoang miệng thăm dò, nơi đó vẫn là mùi vị mà anh quen thuộc, nhưng đến khi cả hai không thể thở được nữa mới nuối tiếc buông ra
" Chúng ta đi"
Hàn Thiên ôm eo cô đứng lên đi ra khỏi Hàn Gia, lúc hai người qua tới Vương Gia đã thấy được những người anh em đã tụ họp đông đủ, nhưng đâu anh cảm nhận được luồn khí lạnh trong căn phòng khách
Cô thì nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Vũ Thành và Tống Hiểu Phàm đang nhìm chăm chăm anh, trong lòng không khỏi thở dài, cô thì có thể không nở trách anh, không nở đánh anh vì cô yêu anh
Nhưng hai người đàn ông kia thì cô không chắc... Họ đã chơi cùng nhau mười một mười hai năm nay, nên huống hồ chi việc làm họ tưởng việc này là thật làm họ đau lòng buồn đau, Hàn Thiên khó có thể không bị bọn họ trách phạt
Cho nên việc đàn ông để đàn ông giải quyết cô xoay qua nhìn anh nở nụ cười bất đắc dĩ, buông tay đi sang ngồi cạnh Tần Nhi đang ôm Gia Vỹ
Hai người phụ nữ chỉ biết nhìn nhau cười bù trừ, để bốn người bọn họ xử lý với nhau, bốn người họ ai ai cũng to tướng xúm vào nhau đánh lộn quả thật có hơi thành một đống hổn độn trong phòng khách
Bộ Tứ Tài Phiệt được mọi người kính sợ, là người có tiếng trong xã hội, những người chỉ cần nhìn thấy sự xuất hiện của bộ tứ đã hiện lên sự sợ hãi trong lòng bởi khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh
Bởi bốn người có mối liên kết khắng khít, luôn giúp đỡ bù trừ lẫn nhau, nếu như người này trong nhóm gặp phải vấn đề gì là cả ba người họ sẵn sàng ra tay giúp đỡ
Mà đối với hành vi làm việc động trời, công bố việc lớn này đã làm họ tưởng là sự thật mới đau nên khi đến cúng tế Vũ Thành và Tống Hiểu Phàm trong ánh mắt đều hiện lên ý đau buồn, vậy mà chuyện này lại bị hai người đàn ông kia giấu nhẹm đi chỉ là một vở kịch
Mải đến khi mười phút sau trận chiến giữa những đàn ông mới thôi chấm dứt, đầu tóc ai cũng rối cả lên, Tần Nhi và Lãnh Minh An cố gắng không cười thành tiếng nhưng cậu nhóc Gia Vỹ lại cười phá lên
Hàn Thiên và Vương Gia Uy đồng lượt chuyển ánh mắt mình lên trên khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú của Vương Gia Vỹ, nó có thể cười được sao, đúng thật là...
" Được rồi, chúng ta vào ăn sáng thôi, các vị trừng phạt nhau như vậy đủ rồi"
Tần Nhi cười hòa khí hên cô là phụ nữ chỉ bị khiển trách, ôn hòa đi đến bên cạnh anh chỉnh lại đầu tóc có hơi bù xù nhưng ánh mắt hiện lên ý cười, Vương Gia Uy đen mặt, anh bị vậy mà hai mẹ con nó có thể đứng một chổ cười như được mùa
" Các anh như trẻ con trong cái thân to xác này ư"
Lãnh Minh An ôm chặt lấy cánh tay của anh, xoa lại đầu tóc rối bù xù, ánh mắt cũng hiện lên ý cười vui vẻ. Cô không nghĩ bốn người này là những người đàn ông to xác, ai ai nhìn vào cũng sợ hãi nhưng bốn người đàn ông này khi tụ họp lại với nhau trông rất đoàn kết
Xử lý việc người trong nhóm làm sai nhìn vào chẳng khác nào là một người đàn ông to xác nhưng bên trong là đứa con nít
" Em còn cười"
Hàn Thiên nhìn chằm chằm cô đang nở nụ cười thỏa thích khuôn mặt trở nên đen xì, cô còn cười được sao, nhìn thấy bọn họ túm lại đánh anh ít nhất cũng phải vào can ngăn đằng này ngồi một bên cùng cô em gái mình xem kịch hay mới vui chứ
" Lỗi của bọn anh, tụi em vô can nên không trách được "
Tần Nhi và Lãnh Minh An cùng nhau đồng thanh nói, sự thật đúng là vậy mà, chuyện này bọn cô thật sự vô can, làm sao trách cứ được, muốn trách là trách các anh quá xem nhẹ bản thân, hứ
" Tần Nhi em thấy có sai chổ nào không "
Vũ Thành đang ăn nhưng khi nghe câu nói này anh thật muốn tức chết, Lãnh Minh An vô can anh có thể chấp nhận được còn Tần Nhi không phải cùng đồng lõa với hai người kia sao còn dám nói vô can, anh ngẹn chết rồi
Bộ Tứ Tài Phiệt hiếm khi có thời gian để tụ họp cùng nhau, bốn người đều có nhiệm vụ thời gian khác nhau, ít khi mới có thể tụ họp đông đủ lại với nhau, huống hồ chi thành phố họ sống đều khác nhau
Nhưng họ vẫn giữ được mối liên kết gắn bó đoàn kết suốt mười hai năm qua, Vương Gia Uy, Hàn Thiên, Vũ Thành và Tống Hiểu Phàm bốn người đều đã lập lời thề sẽ sống vì nhau, sẽ luôn hướng về nhau khi bọn họ kết bái làm anh em
Trong mối quan hệ giữa bốn người chưa bao giờ nãy lên sự ganh đua, ghen tị bởi vị họ sẵn sàng đưa tay ra giúp đỡ nếu như một trong bốn người gặp khó khăn. Ganh đua làm chi trong khi bốn gia tộc đều hùng mạnh như nhau
Bộ Tứ Tài Phiệt chưa biết đến ganh đua hay ganh tị là gì, họ chỉ biết bọn họ là anh em sống chết có nhau!
Đó là một tình anh em đáng ngưỡng mộ đúng không nào?