Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đối diện với sự thật rằng những tháng năm ông sống trên cõi đời này chỉ vì một mục tiêu chính đáng vì người phụ nữ ông đem lòng yêu chân thành sâu đậm, người phụ nữ ấy hằng đêm vẫn đắm say trong trí nhớ này mãi mãi không thể nào quên được, người đàn bà ấy cũng một lòng yêu ông nhưng tại sao đến phút chót đem lòng yêu tên Lãnh Thành Phát, người bạn thân nhất của ông, tại sao?
" Mã Yến Thê mau thả cháu tôi ra"
Giọng nói tràn đầy sự uy lực vang lên ở ngoài cánh cửa vọng vào...
Từ xa cánh cổng được mở ra xuất hiện hình dáng người đàn ông trung niên, khuôn mặt phúc hậu đàm nhiên, đôi mắt đã xuất hiện không ít nếp nhăn của tuổi già, uy nghiêm từng bước chân vững vàng như núi đi tới khi lướt qua bóng dáng người con gái ánh mắt ông hiện lên vạn lời xin lỗi...
Lãnh Thành Phát dừng trước mặt ông ta khoảng mười bước chân, ngước lên nhìn về phía người đàn ông kia tràn đầy sự bất mãn, quan sát Mã Yến Thê, chỉ là sự bất ngờ ập đến vốn dĩ ông ta bằng tuổi ông nhưng khuôn mặt đó hiện lên sự già nua những vết nhăn từ vài khía cạnh đều hiện lên rõ ràng, ông ta bây giờ đã khác xa hoàn toàn năm xưa
" Lãnh Tổng tôi gặp được ông cũng không dễ dàng gì"
Mã Yến Thê bất ngờ nở nụ cười sảng khoái ánh mắt nhăn nheo mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt, ông ta bằng tuổi với mình nhưng lại trẻ hơn mình, trên khuôn mặt đó nếp nhăn lại rất ít hơn ông, trong lòng không khỏi giễu cợt, tủi hờn. Xem ra bao năm nay cuộc sống Lãnh Thành Phát sung sướng, tự tại hơn nhiều
" Chúng ta chẳng còn chuyện gì để nói, ông bắt cháu của tôi là có ý gì mau thả thằng bé về với ba mẹ nó, rồi hẳn giải quyết chuyện"
Lãnh Thành Phát điềm tĩnh nói với ông ta, từ đầu ánh mắt vẫn không thoát khỏi hình dáng nhỏ bé đang vui đùa trên tay của Mã Yến Thê, thấy được thằng bé vẫn an toàn trong lòng mới bớt chút nổi lo lắng
" Được, tôi trao lại"
Đạt được mục đích, người cùng đã đến trước mặt ông cũng không muốn giữ lại đứa nhóc kháu khĩnh, dễ thương này. Bản thân là không nỡ làm tổn thương đến đứa trẻ nên bắt về chẳng những chăm sóc nó mà còn bỏ thời giờ ru nó ngủ, ông cảm thấy chẳng có kẻ nào đi bắt cóc như ông cả, chuyện này cứ như một trò đùa
Lãnh Minh An đi đến dịu dàng ôm lấy đứa trẻ đang hớn hở lon ton chạy về phía cô và anh, bờ môi hồng bất giác không kìm được mà hôn lên má phúng phính của cậu bé lia lịa, anh đứng cạnh thấy cảnh hai mẹ con ấm áp tựa hồ vui sướng mà trong lòng xuất hiện một luồn khí nóng chảy hừng hực
Lãnh Phong nhìn sang thấy được đối tượng mong muốn mà đồng tử tia lên sự mừng rỡ không thôi, hai tay đang ôm chặt cổ cô bỗng buông ra quơ quơ về phía anh, ý hiện muốn cha nó bồng nó, Hàn Thiên thấy vậy liền ngọt ngào bồng lấy nó sang, nó gần như sung sướng mà nhảy nhảy trên tay anh, miệng thì lắp bắp aaa... u ơ gì đó khác xa với khi cô ẩm trên tay
Lãnh Minh An thấy vậy liền trơ mắt nhìn cậu bé rất lâu, nó là đang muốn dành chồng với mẹ hay là hiện ý không thích mẹ nó đây?
Hai người trẻ thì âu yếm với nhau, chuyện bây giờ đã không còn của cả hai người nữa mặc chi phải xen vào, ân oán gì đó giữa hai người già thì vẫn nên để hai người già giải quyết, hai người chỉ đứng đằng sau xem kịch hay
" Ông muốn gì"
Sau khi thấy Lãnh Phong an toàn trong vòng tay ba mẹ nó, ông an tâm nên muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề trước mắt với Mã Yến Thê
" Tôi với ông là sao? Là bạn thân suốt 23 năm, buồn vui tôi đều chia sẽ với ông, có được gì cũng giới thiệu đến, xem ông như bạn thân nên tôi mới đưa Tiêu Tư Thuần đến hai người làm quen nhưng tôi đâu ngờ lần làm quen đó ông đã cướp cô ấy đi, ông trời thật biết trêu người "
Mã Yến Thê đau khổ dằn vặt lòng khi nhớ lại những chuyện năm xưa cứ tưởng như chỉ mới xãy ra mới ngày hôm qua khi nhắm mắt lại mới tưởng tượng ra chuyện đó vốn dĩ có phủ nhận đến đâu vẫn là sự thật, người đàn bà ông yêu nhất lại đem lòng yêu người khác, rồi chuyện làm ông càng thêm nực cười đó là người bạn thân ông tin tưởng nhất cũng chính là người cướp đi người đàn bà của ông
" Chuyện đã bao năm ông vẫn còn dằn vặt hay sao, Thuần Thuần đã qua đời nhiều năm, đến bây giờ chắc cô ấy đã siêu thoát và đầu thai, ông còn vấn vương làm chi, hơn thế nữa cái tình yêu vốn dĩ không thuộc về ông"
Lãnh Thành Phát căm phẫn nói lên, nổi đau tận đáy lòng được ông khổ tâm cất giấu lại vì lời nói khơi dậy tất cả đau khổ nhất, tàn nhẫn nhất và luyến tiếc nhất đều đùng đùng nổi dậy, ông phải làm sao đây?
" Ông đừng nói đạo lý ở đây, cô ấy ở với tôi ba năm không xãy ra chuyện gì chỉ khi mù quáng lấy ông thì sao? Chưa được một năm cô ấy đã qua đời, qua đời vì bệnh ung thư sao tôi lại càng không tin, cái chết cô ấy vốn dĩ là do ông hại mà ra, nếu không có ông cô ấy đã không chết "
Ông không tin vào những lời nói của Lãnh Thành Phát, bao năm nay điều ông tin chính là ông ta chắc chắn đã làm gì đó với Tiêu Tư Thuần sau đó cô ấy chịu không được cú sốc đó mới dẫn đến viễn cảnh đau lòng, tuy nhiên những điều đó chỉ từ sự suy tưởng của bản thân mà ra nhưng ông tin vào việc mà ông suy tưởng
" Vốn dĩ một lời hứa nói ra tôi sẽ không bao giờ thất hứa lại càng không muốn thất hứa với người phụ nữ tôi yêu thương nhất nhưng cô ấy đã qua đời nhiều năm, mặc dù mọi chuyện đã lắng xuống nhưng mọi khúc mắt vẫn còn đó, hôm nay tôi sẽ nói hết sự thật về năm đó "
Lãnh Thành Phát thở dài ngước mặt nhìn lên trần nhà sâu xa đó nó cứ như chính nổi lòng của ông hiện tại, một nỗi lòng dằn vặt một sự thật được ông cất giữ nhiều năm nay nó rất sâu xa từ đâu đó lại hiện về bây giờ lại được trổ dậy, thôi thì sự thật trước sau vẫn nên nói ra để cho ông ta khỏi phải lầm tưởng
" Tôi không có cái lý do gì để hại người phụ nữ tôi yêu, người hại chết cô ấy chính là gia đình ông, chính là người mẹ độc tài tham lam của ông đấy, tôi thật không ngờ vì muốn tài sản của nhà họ Tiêu mà bà ấy đã làm chuyện kinh khủng đó với Thuần Thuần. Ông nói ông yêu cô ấy vậy ông có biết người mẹ chết tiệt đó của ông đã mướn người hiếp dâm cô ấy sau đó dùng những tấm hình để uy hiếp Thuần Thuần hay không? Nói đi "
Ông giận dữ nói lên những chuyện không tưởng rằng sẽ nói ra nhưng nó đã thoát ra từ miệng của ông, Thuần Thuần là người phụ nữ mà ông yêu nhất chỉ vì chậm một phút không nói ra lại bị cái tình cảm anh em mà dễ dàng buông bỏ cô, cứ nghĩ để cô bên cạnh người đàn ông cô yêu thì trái tim đó sẽ được hạnh phút nhưng đâu có ngờ cô phải đấu tranh với cái tình yêu được dựng lên bởi sự độc tài tham lam đó của người mẹ ác ôn đó của ông ta