Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này khoảng cách giữa họ chỉ còn khoảng ba centimet.
“Kết hôn với tôi.” Lâm Thành Phong lạnh lùng tuôn ra bốn chữ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bạch Thanh Dung, nếu không phải vừa mới nhìn thấy khuôn miệng người đàn ông kia động đậy, Bạch Thanh Dung còn tưởng rằng điều mình vừa nghe được là ảo giác.
“Cái… cái gì?” Bạch Thanh Dung không thể tin được nhìn người đàn ông trước mắt, anh lại muốn làm gì, từ sau khi anh cứu cô, tác phong làm việc của người đàn ông này thật khiến người ta không đoán ra được.
Anh cứu cô ở Thiên Đường Nhân Gian, lại suýt chút nữa cưỡng hiếp cô ở căn phòng này, bây giờ lại muốn bảo mình kết hôn với anh, tất cả những chuyện này chuyển biến quá nhanh khiến Bạch Thanh Dung không kịp suy nghĩ.
“Hoặc là kết hôn với tôi, hoặc là tôi bán cô đến Đông Nam Á làm gái.” Nghe thấy câu này xong, cả người Bạch Thanh Dung đều tê cứng, rốt cuộc người đàn ông này có ý gì? Vừa muốn kết hôn vừa muốn bán cô… Không thể nói lý.
“Cô và tôi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, một năm sau chúng ta ly hôn, ba tỷ cô không cần trả nữa.” Lâm Thành Phong đưa tay nắm lấy cằm Bạch Thanh Dung.
Nhìn đôi mắt ầng ậng nước của Bạch Thanh Dung: “Nếu không tôi chỉ có thể đưa cô đến Đông Nam Á làm gái, tự cô chọn đi!” anh đứng dậy vào phòng tắm đóng cửa lại, trong phòng tắm vang lên tiếng nước rì rào.
Lời người đàn ông này nói mãi mãi khiến người ta không có lựa chọn nào khác, Bạch Thanh Dung hít một hơi, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chắc là người đàn ông này sẽ không làm chuyện gì quá đáng đâu, thế nhưng xung quanh người đàn ông giàu có lại đẹp trai như anh nhất định có không ít phụ nữ, tại sao lại phải làm đám cưới giả với cô?
Nhưng mình chỉ có thể đồng ý, dù sao làm đám cưới giả với trai đẹp cũng còn hơn là bị bán đến Đông Nam Á làm gái, Bạch Thanh Dung biết người đàn ông này chắc chắn làm được.
Bạch Thanh Dung đứng dậy tìm quần áo vừa mới bị người đàn ông kia giựt đi, tuy người đàn ông kia là người mua cô nhưng cũng không thể để cơ thể trần truồng như vậy được, Bạch Thanh Dung nhặt quần áo lên kiểm tra cẩn thận xem có bị xé rách hay không, nhìn thấy chỉ có vạt váy rách ra mà thôi, thở phào một hơi, vẫn may, còn mặc được.
Nhanh chóng mặc váy vào, lấy tay chỉnh tóc mình mượt lại, Lâm Thành Phong quấn một chiếc khăn tắm bước nhanh ra từ phòng tắm, người phụ nữ trước mặt đã mặc quần áo tử tế, đang vuốt lại mái tóc đen nhánh.
Chiếc váy sa-tanh mỏng mềm mại và dáng vẻ khua tay múa chân của cô gái, ánh đèn sáng ngời chiếu trên người cô càng làm rõ đường nét xương quai xanh, đường cong trước ngực sống động, một bên váy mỏng bị rách lộ ra chân dài láng mịn cho đến tận bờ mông đầy đặn.
Bức tranh người đẹp sống động khiến yết hầu Lâm Thành Phong giật giật: “Cô này, ngày mai sẽ có người đem hợp đồng tới cho cô.” Bạch Thanh Dung quay đầu nhìn người đàn ông này: “Sao anh biết tôi sẽ đồng ý với anh?”
“Ồ, vậy mai tôi gọi điện kêu người đưa cô đến Đông Nam Á, nợ nần sòng phẳng.” Bạch Thanh Dung hoảng loạn vội vàng đứng lên: “Tôi đồng ý với anh làm vợ chồng trên danh nghĩa một năm, anh sẽ không đụng vào tôi chứ?” Thật không biết người phụ nữ này nghĩ gì trong đầu.
Lâm Thành Phong mình thèm khát đến vậy sao? anh lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú đối với loại con gái đi ra từ Thiên Đường Nhân Gian.”
Nghe thấy những lời miệt thị của Lâm Thành Phong, trong lòng Bạch Thanh Dung đầy cảm xúc lẫn lộn, đúng vậy, cô đã không phải là con gái lớn nhà họ Bạch nữa, bây giờ dưới cái nhìn của người đàn ông này cô chỉ là một cô gái dày gió dạn sương vì tiền mà bán đứng cơ thể mình, Bạch Thanh Dung bất đắc dĩ cười cười.
Lâm Thành Phong đi tới bên giường ngồi xuống, cầm lấy điếu xì gà ở tủ đầu giường, châm lửa nhả khói nhìn Bạch Thanh Dung: “Trong một năm này tốt nhất đừng giở trò, nếu không những bức ảnh trần trụi của cô sẽ rơi vào tay từng cư dân mạng trên khắp thế giới.”
Trần trụi? Nghe thấy thế, đầu óc Bạch Thanh Dung nổ oành một cái: “Thật không ngờ, đám con nhà giàu như anh đều vô liêm sỉ như vậy sao?” Ánh mắt Bạch Thanh Dung sắc nhọn nhìn người đàn ông trước mặt này.
“Tôi là người làm ăn, tôi phải đảm bảo sự hợp tác của chúng ta kết thúc thành công.” Lâm Thành Phong nhét điếu xì gà vào chiếc gạt tàn, Bạch Thanh Dung không biết rốt cuộc người đàn ông trước mắt này có ý gì: “Nếu tôi đã đồng ý với anh thì chắc chắn sẽ không trái với hợp đồng, huống hồ thế lực của anh lớn như vậy, tôi cũng không trốn thoát được.”
Người đàn ông lại đè lên người Bạch Thanh Dung, ngửi được mùi thơm cơ thể cô gái dưới thân, giọng điệu Lâm Thành Phong dịu dàng lại: “Cô gái, tôi không sợ cô chạy trốn, tôi muốn cô giữ bí mật.” Bạch Thanh Dung đột nhiên hiểu ra, thản nhiên nói: “Tôi sẽ không nói với bất cứ ai về hôn nhân giả của chúng ta.”
Lâm Thành Phong xoay người nằm xuống bên kia giường: “Coi như cô thông minh, hôm nay ngủ ở đây đi, tôi sẽ không đụng vào cô.” Bạch Thanh Dung sửng sốt, tuy mình đã bị người đàn ông này thấy hết rồi nhưng vẫn không quen có một người đàn ông nằm cạnh mình.
Lâm Thành Phong không nhịn được nhìn Bạch Thanh Dung như có điều suy nghĩ: “Cô phải ngủ bên cạnh tôi ba trăm sáu mươi lăm ngày, bắt đầu từ hôm nay.” Đúng vậy, mình và người đàn ông này kết hôn giả, nhìn đồng hồ treo trên tường đã điểm ba giờ sáng, mình quả thật thấy mệt rồi.
Bạch Thanh Dung cẩn thận từng chút một vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh người đàn ông rồi cố gắng cách người anh thật xa, cảm nhận được cô gái bên cạnh cẩn thận từng li từng tí, trong lòng Lâm Thành Phong thoáng qua một chút thương xót, dù sao cô gái này cũng sắp lấy mình rồi, thôi thì dịu dàng với cô một chút vậy!
“Cô gái, tên cô là gì?”
“Bạch Thanh Dung.”
“Anh, còn anh?”
“Lâm Thành Phong.”
Thì ra người đàn ông này tên là Lâm Thành Phong, tên nghe thật hay, tiền thuốc men của mẹ có thể coi là có chỗ dựa rồi, suy nghĩ một lát, Bạch Thanh Dung đã lim dim ngủ mất…