Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi
  3. Chương 46: Bí Mật Bị Phát Hiện
Trước /2643 Sau

Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 46: Bí Mật Bị Phát Hiện

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thời Vũ Kha bị sốc đến mức không nói nên lời.

Cô ta không cam tâm cứ thế mà đi ra ngoài như vậy, vội vàng nói mấy câu bào chữa: “A Ninh, ý em không phải như vậy, ý em là em với A Sửu vừa mới tiếp xúc chưa được bao lâu, chưa hiểu rõ nhau, có mâu thuẫn cũng là chuyện bình thường.

Cô ấy là bạn của ngài...!em hoàn toàn sẵn lòng chung sống hòa thuận với ASửu.

Đương nhiên nếu cô ấy không thích thì em sẽ đi ngay”

Qua chuyện này ấn tượng của Thời Vũ Kha trong lòng Giản Nghi Ninh đã thay đổi rất nhiều.

Người phụ nữ này bên ngoài nói một đằng nhưng sau lưng lại làm một nẻo, bây giờ Thời Vũ Kha chỉ mang lại cho anh ấy cảm giác lo lắng và không an toàn.

Nhưng con người đó lại đồng ý: “Được, ở lại đi”.

Thịnh Hàn Ngọc đã đứng trước cửa sổ suốt hai tiếng đồng hồ.

Chiếc thuyền nhỏ ở hồ nước phía trước đã chèo được khá lâu, xem ra Thời Vũ Kha đã sớm kiệt sức nhưng người phụ nữ xấu xa kia vẫn một tay chống nạnh, một tay chỉ ra phía bên kia ho!

Vì vậy dù chiếc thuyền nhỏ hơi chật vật vẫn được chèo lái về hướng phía trước theo hướng dẫn của A Sửu.

Có mấy chị gái đang hái mấy cành sen trên hồ nước.

Lúc ăn sáng quản gia đã đem chuyện này ra kể cho anh nghe bằng giọng điệu rất đỗi vui vẻ.

Sau khi ăn xong anh vẫn tiếp tục đứng xem, đến nỗi chân tê rần cũng không buồn nhúc

nhích.

Mùa xuân năm nay đến sớm hơn so với những năm trước nên dù chưa đến tháng ba thì vẫn có thể hái được sen rồi!

Tuy nhiên đây không phải điều khiến Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy kỳ lạ, điều khiến anh khó hiểu chính là: “Làm sao Thời Vũ Kha ngang ngược như vậy mà lại chịu nghe lời A Sửu?”

Anh gọi cho Giản Nghi Ninh: “Tại sao Thời Vũ Kha lại ở trong biệt thự của cậu?”

“Anh cứ quản đi.”

“Tút tút tút...”

Điện thoại cúp máy.

Khi Giản Nghi Ninh được bố mẹ gọi về nhà, thái độ của anh ấy với Thịnh Hàn Ngọc đã thay đổi 180 độ.

Gặp mặt cũng không vui vẻ, gọi điện thoại cũng không nói được gì hay ho.

Thịnh Hàn Ngọc nghĩ đến những chuyện phiền não về quan tài ấy nên cũng không muốn tranh chấp với anh ấy nữa nhưng có những việc nên nhắc nhở thì anh vẫn cần phải nói.

Vì vậy anh lại gọi điện thoại, nếu không nghe máy thì anh phải đích thân đến biệt thự một chuyến!

Dù sao thì cũng gần, lại có phương tiện di chuyển nên vô cùng thuận lợi.

Giản Nghi Ninh nói: “Cái gì? Anh lại vừa ý với Thời Vũ Kha đó sao? Ồ, lúc ra mắt với gia đình lại không thấy anh đâu.

Có phải anh luôn nhớ mãi không quên cô ta đúng không?”

Giản Nghi Ninh cứ nói hươu nói vượn như thế.

Chỉ cần nghĩ đến những gì anh đã làm với người đó thì tim của anh ấy lại như bị kim châm, vô cùng khó chịu.

“Tút tút tút...”

Lần này là Thịnh Hàn Ngọc cúp máy.

Thật bực mình vì người có lòng tốt lại không phân biệt được tốt xấu.

Thịnh Hàn Ngọc đắn đo buồn bực trong phòng làm việc một lúc rồi quyết định lấy áo khoác khỏi sô pha, anh vẫn nên đi gặp Giản Nghi Ninh một chuyến.

“Sao anh lại tới đây?”

Giản Nghi Ninh đang nằm dài trên sofa phòng khách chơi game.

Khi Thịnh Hàn Ngọc bước vào, anh ấy lập tức ngồi dậy với vẻ mặt đầy cảnh giác.

“Cậu tránh xa Thời Vũ Kha một chút, người phụ nữ đó không tốt lành gì đâu.” Giọng điệu của anh với Ảnh Tử giống hệt nhau, lúc đó Ảnh Tử cũng nói như vậy.

Ảnh Tử nói cái gì cũng được nhưng Thịnh Hàn Ngọc nói lại khiến anh ấy cảm thấy không vui.

"Anh Hàn Ngọc, anh trở nên hẹp hòi như vậy từ khi nào? Chỉ vì người ta không thích anh và không muốn lấy anh mà tung tin đồn thất thiệt và vu khống một cô gái tốt.

Như thế mà được sao?”

Thịnh Hàn Ngọc suýt chút nữa thì nổi trận lôi đình.

Anh không giỏi cãi nhau với người khác, càng không muốn nói những điều vô nghĩa, anh trực tiếp nói với Giản Nghi Ninh về việc điều tra người trong tay mình: “Ngày hôm qua sau khi Vũ Kha tách ra khỏi cậu, cô ta đã trực tiếp đi gặp Thịnh Dự Khải.

Hai người vừa tiến triển chưa được bao lâu, cô ta đã đi tìm một người khác.

Thời Vũ Kha đang bắt cá hai tay, cậu một bên, Thịnh Dự Khải một bên.

Điều đó phụ thuộc vào chuyện ai là người cắn câu trước, cậu hiểu không?”

Giản Nghi Ninh nhìn anh đầy nghi ngờ, một lúc lâu sau mới hỏi: “Tại sao anh biết được điều đó? Anh có thể biết hầu hết mọi chuyện mà lại không tìm được vợ của mình? Anh đã giết có ấy đúng không?”

Giản Nghi Ninh cũng đã nghe được một số tin đồn bên ngoài.

Thịnh Hàn Ngọc không đắn đo mà vô tư thừa nhận: “Tôi đã phải người theo dõi cậu, cho nên cậu đi đâu, gặp ai, tôi đều biết hết.”

“Này, thật quá đáng, anh dựa vào cái gì mà phái người theo dõi tôi, còn không hề nói với tôi

một tiếng...!dựa vào cái gì chứ?” Giản Nghi Ninh giữ lấy không buông, Thịnh Hàn Ngọc muốn rời đi nhưng anh ấy hoàn toàn không cho.

“Buông tay”

“Không buông, nếu hôm nay anh không giải thích rõ ràng với tôi, tôi sẽ đánh anh một trận đấy.

Nếu tôi thắng anh phải giải thích rõ ràng với tôi.

Dù sao anh cũng không hề mù thật, đánh nhau với anh cũng không tính là tôi bắt nạt anh...”

Thời Vũ Kha vừa bước đến cửa đã nghe được những lời này, cô ta lập tức nấp vào trong góc.

“Nói to lên, để những người đang hái sen trong hồ có thể nghe thấy, để họ đi nói với Thịnh Dự Khải” Thịnh Hàn Ngọc chế nhạo.

Giản Nghi Ninh cũng nhận ra mình đã lỡ lời nhưng vẫn cố chấp mạnh miệng nói: “Xa như vậy có nghe được không? Được rồi, coi như huề nhau.”

“Hừ!”

Thịnh Hàn Ngọc mở cửa, đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua hồ nhân tạo, anh thấy trên thuyền nhỏ không có người, phía sau biệt thự có rừng cây ăn quả lớn, có lẽ người đó đã chạy vào trong rừng.

Thời Vũ Kha ôm chặt ngực trái nơi tim đang đập thật mạnh, mạnh đến nỗi cô ta có thể nghe thấy tiếng một cách rõ ràng: “Thình thịch”

“Dù sao anh cũng không có mù thật...”

Những lời này cứ văng vẳng bên tai cô ta.

Nỗi bàng hoàng qua đi thay vào đó là sự tiếc nuối, vì sao trước đây lại không nhận ra điều này chứ?

Nếu nhận ra thì làm gì đến lượt con ngốc Thời Du Huyên gả cho Thịnh Hàn Ngọc, còn được ngưỡng mộ, muốn gì cũng có?!

Thời Vũ Kha đang suy nghĩ miên man thì giọng của A Sửu ở trong phòng vang lên: “Thời Vũ Kha, cô chết ở đâu rồi?”

Giản Nghi Ninh cũng rất lo lắng, gọi theo: “Thời Vũ Kha, Thời Vũ Kha!”

Sợ bị phát hiện, cô ta vội vàng đặt con mèo hoang xuống, chạy ra ngoài khoảng vài chục bước.

Sau đó xoay người đứng dậy, giả vờ đi tới từ phía sau: “Này, tôi đây!”

Hai người lúc này mới yên tâm, Giản Nghi Ninh hỏi: “Cô từ phía sau đi tới ư? Sao A Sửu lại không thấy cô?”

Thời Vũ Kha giải thích: “Em không đi cùng A Sửu.

Em nhìn thấy một con bướm rất đẹp nên đã đuổi theo nhưng cuối cùng lại suýt ngã mà không bắt được.”

“Không phải cô muốn đi vệ sinh sao?” A sửu nghi ngờ nhìn chằm chằm, muốn xem thử cô ta có đang nói dối hay không.

Thời Vũ Kha vội vàng chạy lên lầu: “Đúng vậy nhưng vì con bướm đẹp quá nên tôi cũng quên

mất.”

Sau khi nhìn Vũ Kha lên lầu, Giản Nghi Ninh khẽ hỏi: “Cô có nghĩ rằng cô ta đang nói dối không?”

“Không giống”

Vừa rồi khi Thời Du Huyên nhìn thấy Thịnh Hàn Ngọc bước vào biệt thự, cô đã không còn tâm trạng tiếp tục chèo thuyền nữa.

Cô muốn đi hái hoa đào phía sau biệt thự, rồi Thời Vũ Kha nói muốn đi vệ sinh nên cô quyết định tự mình đi ra sau căn biệt thự hái vài nụ hoa đào.

Cô nhìn Thịnh Hàn Ngọc rời đi rồi tiến vào biệt thự bằng cửa sau.

Giản Nghi Ninh hỏi tại sao cô lại không ở cùng Thời Vũ Kha, rồi anh ấy còn đem hết mọi chuyện vừa rồi kể cho cô nghe và hỏi cô liệu Vũ Kha đã nghe thấy hay chưa?

Thời Vũ Kha đã thành công che giấu sự thật với hai người họ nhưng ngay khi đóng cửa phòng lại thì không thể kìm được nữa, tim cứ thế vô thức đập dữ dội.

Người phụ nữ đáng chết ASửu lợi dụng Giản Nghi Ninh, kiêu ngạo hống hách trước mặt cô.

Nếu ban đầu cô kết hôn với Thịnh Hàn Ngọc thì bây giờ đến việc xách giày cho cô ta, A sử cũng không xứng!

Thời Vũ Kha không muốn ở lại đây dù chỉ một phút.

Cô ta muốn đến ngôi biệt thự đối diện ngay lập tức và làm quen với Thịnh Hàn Ngọc!

Kẻ ngốc đó kể từ khi mất tích đã khiến sự oán giận vốn có của cô ta chỉ tăng chứ không hề giảm.

Lấy được tấm chồng nhà quyền thế giàu sang, được làm một phú bà quả thực rất tốt.

Dù có bị mẹ chồng đuổi ra ngoài thì cuối cùng vẫn sẽ quay về.

Ấy thế mà hiện tại người kia sống chết ra sao đều không biết, không thấy đâu nhưng vẫn có thể hại cô ta thường xuyên bị bố mắng.

Tuy nhiên bây giờ Thời Vũ Kha lại cảm thấy kẻ ngốc kia mất tích thật đúng lúc, vừa hay nhường chỗ cho cô ta, dường như sự ghét bỏ Thời Du Huyên lúc này cũng đã giảm bớt.

Chỉ cần tìm một cái cớ để đến với Thịnh Hàn Ngọc, lại thêu dệt câu chuyện về quá khứ giả mạo của Thời Du Huyên thì chắc chắn kẻ ngốc này sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mà không còn một chút mặt mũi!

Buổi trưa Vũ Kha chủ động nấu cơm, A Sửu châm chọc: “Là cô tự mình làm, nếu cậu chủ thấy được thì cũng đừng có nói xấu sau lưng rằng tôi bắt nạt cô.”

Thời Vũ Kha vừa định bụng sẽ nói xấu sau lưng nhưng chưa kịp bắt đầu thì đã bị A Sửu vạch trần.

Bây giờ A sửu lại ra tay trước, người xấu đã lên tiếng hiện trước!

Vậy cô ta chỉ đành biết cắn răng nuốt cục tức này xuống mà giá lả cười nói: “Không, tôi thật sự muốn kết giao làm bạn với cô mà, cô không cần lúc nào cũng phải nghĩ xấu cho tôi, có được không?”

Quảng cáo
Trước /2643 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Yên Hoa Tam Nguyệt

Copyright © 2022 - MTruyện.net