Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 295
Những đợt sóng biển xanh biếc cuộn nhẹ, vỗ liên hồi vào bãi cát. Cách đó không xa, bọn trẻ đang chơi đắp cát, thỉnh thoảng lại cười ầm lên.
Vào giờ phút này, tất cả mọi người đang ở đây, hoặc trò chuyện, hoặc ngắm cảnh biển.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng dựa vào rạn đá bên cạnh, vì nước biển rút đi nên thỉnh thoảng có những con cua nhỏ đi ngang qua, trông cực kỳ thú vị.
Gió biển đặc biệt dịu dàng, như một tấm lụa mỏng lướt qua làn da của cô.
Mặc Tây Quyết bước tới ngồi sau lưng cô, đôi chân dài tạo thành tư thế bao quanh, Ngôn Tiểu Nặc thuận thế dựa vào khuỷu tay của anh.
Tay anh đặt lên vai cô, cả hai không nói gì cả, chỉ yên lặng hưởng thụ giây phút tốt đẹp này.
Mặc Tây Quyết nhẹ giọng hỏi cô: “Em thích nơi này à?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, nở nụ cười dịu dàng trên môi, chậm rãi đáp: “Thích, nhưng em thích ở bên anh như thế này hơn.
Mặc Tây Quyết quấn lấy một lọn tóc của cô, cảm giác mát mẻ truyền đến từ đầu ngón tay cực kỳ thoải mái. Anh nghịch tóc cô, giọng trầm mà dịu dàng: “Buổi tối còn có trò vui.”
Ngôn Tiểu Nặc ngồi dậy, đôi mắt to đầy mong chờ và tò mò: “Buổi tối sao?”
Mặc Tây Quyết vẫn nghịch lọn tóc của cô, trong đôi mắt đen của anh là sự dịu dàng khó có thể diễn tả thành lời, khiến anh trông giống như một vị thần. Anh nói: “Ừm, chỉ buổi tối mới có cái hay.”
Anh nói rất bí ẩn khiến cho Ngôn Tiểu Nặc càng mong chờ hơn.
Kể từ khi ở bên anh, anh đã cho cô rất nhiều sự lãng mạn không tưởng tượng nổi, mỗi lần đều như ở trong một thế giới tươi đẹp, khiến trái tim cô rung động mãnh liệt.
Hôm nay là ở bờ biển, chắc hẳn sẽ khác biệt hơn. Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười tựa vào vai anh, nhìn ngắm hoàng hôn ở phương xa.
Bầu trời trên biển vốn đã trong xanh, khi mặt trời lặn lại càng được tô lên màu hoàng hôn cực kỳ rực rỡ. Nắng chiều xán lạn buông xuống biển rộng, sóng biển cuộn nhẹ, tia sáng phản chiếu khắp nơi.
Mặc Tây Quyết tựa cằm lên đầu cô, nhẹ giọng hỏi: “Ngôn Tiểu Nặc, em có thích màn cầu hôn hôm nay không?”
Ngôn Tiểu Nặc không rõ vì sao Mặc Tây Quyết lại hỏi câu này, ngẩng lên nhìn vào mắt anh, chỉ thấy đôi mắt của anh vẫn sâu thẳm, nhưng mang theo ý dò hỏi dịu dàng.
Anh quan tâm đến suy nghĩ và cảm xúc của cô.
Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy tay anh, giọng cô dịu dàng động lòng người: “Tất nhiên là rất thích, sao anh lại hỏi vậy?”
Mặc Tây Quyết nâng tay cô lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay trắng nõn của cô, sau đó ôm chặt cô hơn, trầm giọng nói: “Ban đầu anh có ý định tổ chức trong nhà, nhưng cuối cùng anh vẫn chọn ở đây.
Ngôn Tiểu Nặc lặng lẽ nhìn anh.
Mặc Tây Quyết tiếp tục nói: “Anh biết em không thích truyền thông, nếu là ở trong nhà sẽ khó tránh khỏi để lộ tin tức ra ngoài.”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ mỉm cười: “Đúng vậy.”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Mặc Tây Quyết mang theo ý cười nhè nhẹ, lóng lánh như sóng biển trước mặt, anh thì thầm: “Ở chỗ này là có hàm ý.”
Ngôn Tiểu Nặc: “Ồ? Hàm ý gì?”
Mặc Tây Quyết cúi đầu xuống, mắt đen sáng ngời, giọng nói quyến rũ được bao bọc bởi sự dịu dàng vô tận: “Tình cảm sâu đậm anh dành cho em không bao giờ thay đổi, giống như biển sâu trước mặt không bao giờ cạn khô.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết, trong lòng cô như có vô số con thỏ nhảy loạn ầm ầm. Cô thừa nhận rằng cô chưa bao giờ hạnh phúc đến vậy.
Cô vươn tay ra ôm chặt eo Mặc Tây Quyết, vùi mặt vào ngực anh nói nhỏ: “Tình cảm của em đối với anh cũng vậy.
Mặc Tây Quyết biết cô rất hay ngại ngùng, vì vậy những lời cô nói với anh lúc này chắc chắn là thật lòng thật dạ. Anh cúi đầu xuống, môi mỏng hôn lên trán cô.
Buổi tối, khi màn đêm buông xuống, một đống lửa được đốt trên bờ biển.
Lúc ban ngày, Phó viện sĩ đã mang cần câu đến, Ngôn Tiểu Nặc và ông ấy đã câu được rất nhiều cá mòi và hải sản.
Một cái vỉ nướng khổng lồ được đặt trên đống lửa, Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng cầm vỉ nướng lật qua lật lại, làm hải sản nướng cho mọi người.
Bọn trẻ vây quanh cô chờ đợi đồ nướng, một số thì ở bên cạnh cười hì hì nhảy múa hát ca.
Mặc Tây Quyết bưng một ly rượu vang sủi ngồi cạnh Ngôn Tiểu Nặc từ từ uống.
Đường Mạt Ưu và Mặc Tây Thần thì chơi cùng đám trẻ đang nhảy múa ca hát, tiếng cười thỉnh thoảng vang lên.
Ngôn Tiểu Nặc đặt cá mòi đã nướng chín vào đĩa của mọi người, sau đó cười nói với bọn trẻ đang thèm nhỏ dãi: “Đừng để bị nóng, ăn từ từ thôi, coi chừng xương cá Bọn trẻ vui vẻ đi qua bàn để thưởng thức món cá nướng.
“Không ngờ tôi lớn tuổi vậy rồi mà vẫn có thể chơi như thế này cả ngày.
Phó viện sĩ cầm cá nướng ăn ngon lành, sau khi uống một ngụm rượu vang sủi thì càng sung sướng hơn.
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Ông nội Phó càng già càng dẻo dai, dù có chơi thêm vài ngày nữa cũng phấn chấn gấp trăm lần.”
Phó viện sĩ uống một ngụm rượu, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Con bé dẻo mồm, cứ quen thói làm lão già đây vui vė.”
Ngôn Tiểu Nặc đang mang thai không thể uống rượu, đành uống một ngụm sữa bò coi như đáp trả rượu của Phó viện sĩ. Cô thấy Giản Minh ngồi một mình trên ghế bèn đứng dậy đi qua.
“Chị Giản Minh.” Ngôn Tiểu Nặc kêu cô ấy một tiếng, vừa ngồi xuống vừa nói: “Cá nướng bên đó sắp chín rồi, đợi lát nữa ăn cùng nhé.
Giản Minh cười dịu dàng: “Chị thường không ăn gì vào ban đêm.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức hiểu, bèn mỉm cười xin lỗi: “Em quên mất.”
Ánh lửa rực rỡ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp có một không hai của Giản Minh, khiến gương mặt cô ấy như có hào quang dao động, cực kỳ động lòng người.
Bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh của cô ấy đặt bên mép màn, ngón giữa đeo một chiếc nhẫn sapphire.
Tầm mắt Ngôn Tiểu Nặc rơi vào chiếc nhẫn Ruby trên ngón tay mình.
Giản Minh để ý sự thay đổi trong mắt Ngôn Tiểu Nặc, chiếc nhẫn sapphire tỏa ra ánh sáng lạnh lùng giống như chính Giản Minh.
Lúc này, Mặc Tây Thần đang đi về phía họ.
Sắc mặt Giản Minh vẫn như thường, hàng mi của cô ấy khẽ run lên: “Tiểu Nặc, chị đi tìm Toàn Cơ đây.”
Ngôn Tiểu Nặc chưa nói gì, Giản Minh đã đứng dậy rời đi.
Cặp mắt quyến rũ của Mặc Tây Thần nhìn vào bóng lưng vội vàng rời đi của Giản Minh.
Ngôn Tiểu Nặc cũng là người thông minh, sao cô có thể không nhìn ra bầu không khí kỳ lạ giữa Mặc Tây Thần và Giản Minh chứ?
Nghĩ đến những nơi Giản Minh đã tới trước đây, hình như trùng lặp một cách đáng ngạc nhiên với nơi của Mặc Tây Thần.
Chẳng lẽ…
Mặc Tây Thần đưa mắt nhìn Giản Minh đi xa, sau đó mới ngồi xuống vị trí của Giản Minh.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh ta.
Cô khẽ thở dài, thảo nào cô cảm thấy chiếc nhẫn trên tay Giản Minh rất quen mắt, hóa ra là thế.
Mặc Tây Thần đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Nặc, anh có một câu hỏi, không biết em có thể trả lời nó giúp anh được không?”
Anh ta là anh cả của Mặc Tây Quyết, cũng là người nhà của cô.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười điềm đạm: “Anh cả muốn hỏi gì thì cứ nói, em chắc chắn sẽ biết gì đáp nấy.”
Ngón tay thon dài của Mặc Tây Thần ấn nhẹ lên tóc mai của mình, trầm giọng hỏi: “Em có biết Giản Minh đã đến Tập đoàn Đế Quốc được bao lâu rồi không?”
Ngôn Tiểu Nặc trả lời: “Chị Giản Minh nói, chị ấy đã làm người mẫu cho Tập đoàn Đế Quốc được mười năm”
“Mười năm… Mặc Tây Thần suy ngẫm, trong mắt lóe lên tia sáng biển hóa thất thường.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Thần, cảm thấy anh ta như đang chìm vào một thời điểm nào đó trong quá khứ, hồi ức ấy khiến anh ta hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Sao lại có người có thể đem lại cho người bên cạnh cảm giác như vậy?
Đó phải là một ký ức sâu sắc vô cùng, mỗi lần nghĩ về, những ký ức ấy sẽ lan ra qua từng lỗ chân lông trên người người đó.
Ngôn Tiểu Nặc hơi lo lắng: “Anh cả, anh không sao chứ?”
Mặc Tây Thần nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh cảm thấy cô ấy rất giống một người bạn cũ của anh. Anh hỏi thì cô ấy không nói, càng gần cô ấy, cảm giác quen thuộc kia càng mãnh liệt, nhưng cô ấy ngoài trốn tránh thì cũng chỉ có trốn tránh.”
Ngôn Tiểu Nặc thầm thở dài một hơi: “Nhưng anh vẫn đeo nhãn cho chị ấy”
“Em hiểu lầm rồi.” Mặc Tây Thần cười: “Chiếc nhẫn đó không phải của anh, nó vốn là của cô ấy.”
Ngôn Tiểu Nặc bỗng nhớ đến lần đầu tiên gặp Giản Minh, cô đã chú ý tới vết hằn của chiếc nhẫn trên ngón tay của chị ấy.
Cô là một nhà thiết kế nên rất nhạy cảm với những hoa văn này, đã gặp là không bao giờ quên.
“Chẳng lẽ chị Giản Minh thực sự là…” Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng lẩm bẩi Gió biển rít gào, cộng thêm tiếng bọn trẻ cười đùa cách đó không xa khiến Mặc Tây Thần không nghe rõ: “Em nói ai là gì cơ?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu. Cô không chắc chắn nên không dám nói lung tung, bèn đổi chủ đề: “Vậy anh định làm thế nào?”
Mặc Tây Thần dựa vào ghế, thản nhiên đáp: “Anh từng nghĩ rằng cô ấy đã chết. Đã nhiều năm qua, không người phụ nữ nào có thể cho anh cảm giác quen thuộc như Giản Minh. Đôi khi, anh thậm chí còn nghĩ cô ấy là người mà anh đang tìm kiếm.”
Ngôn Tiểu Nặc có thể cảm nhận được rõ nỗi bi thương trong lòng Mặc Tây Thần, cho dù vẻ mặt của anh ta rất hờ hững, nhưng vẻ hờ hững đó cũng không nên xuất hiện trên người anh ta.
“Anh sẽ điều tra được thôi.” Mặc Tây Thần nói: “Mười năm rồi, anh muốn có một kết quả.”
Ngôn Tiểu Nặc không biết nên nói gì, nhưng có lẽ nói gì cũng chỉ là vô ích, cô nhẹ nhàng nói: “Anh là con trai cả, ba anh không chọn đối tượng kết hôn cho anh à?”
Một tia áy náy lóe lên trong mắt Mặc Tây Thần: “Không có.”
Nếu có, chắc hẳn giờ đây áp lực của Mặc Tây Quyết sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Về việc này thì anh ta rất tự do.
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên nhìn Mặc Tây Thần: “Tại sao vậy? Anh là anh trai của Mặc Tây Quyết mà.”
Con trai cả kế thừa gia nghiệp không phải là chuyện đương nhiên à?
Con dâu cả là người lo liệu việc nhà trong tương lai, sao có thể không chọn lựa kỹ càng chứ.
Mặc Tây Thần cười gượng: “Tiểu Nặc, anh xin lỗi.”
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên hiểu ra, cô thở dài một hơi: “Anh cả, thật ra thì dù ba có chọn đối tượng cho anh, Mặc Tây Quyết cũng không thoát khỏi số phận liên hôn.”
Nhà họ Mặc chỉ có hai đứa con trai, làm sao một gia tộc như thế có thể không rực rỡ gấm hoa? Ít nhất trong mắt người ngoài, vinh quang giống như dầu sôi lửa bỏng vậy.
Mặc Tây Thần nói: “Hôm nay em đồng ý lời cầu hôn của A Quyết, chắc chắn không lâu sau sẽ có một vở kịch lớn”
Ngôn Tiểu Nặc không đáp, tay cô siết chặt mép ghế.
“Bây giờ đừng nghĩ gì cả.” Mặc Tây Thần nhẹ giọng an ủi cô: “Phong cảnh tối nay tuyệt như vậy, hãy tận hưởng nó trước đã.”