Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 309
“Bây giờ đang mưa to như vậy, anh ấy tới làm gì?” Ngôn Tiểu Nặc nghe xong lập tức đi ra ngoài.
Người giúp việc sợ hãi, liền lôi cô lại: “Cô Ngôn, ở bên ngoài rất lạnh, cô không thể dầm mưa được.”
Ngôn Tiểu Nặc vừa muốn nói cái gì đó thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ở ngoài cửa.
Mặc Tây Quyết từ bên ngoài tiến vào, bóng dáng cao to, trên người mang theo một chút khí lạnh. Đôi mắt đen nháy sâu thẳm nhìn Ngôn Tiểu Nặc, cũng không hề nói gì.
Người giúp việc ở xung quanh nhìn thấy thế liền như cá bơi bỏ đi.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quết lúc trước còn cảm thấy có lời muốn nói. Nhưng mà bây giờ sau khi gặp anh thì những lời đó như mắc kẹt trong cổ họng, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Mái tóc màu nâu sẫm của Mặc Tây Quyết vẫn còn một vài hạt mưa dính lên, anh rất muốn ôm lấy cô, nhưng mà lại sợ khí lạnh trên người mình khiến cô bị ốm. Anh lạnh nhạt nói: “Tới phục vụ anh tắm”
Ngôn Tiểu Nặc trừng to mắt: “Tắm, tắm sao?”
“Ừm.” Ngữ khí nhẹ nhàng, Mặc Tây Quyết nhìn gương mặt của cô hơi đỏ, nụ cười tinh nghịch xuất hiện bên khỏe mỗi của anh: “Đừng có nghĩ nhiều, anh chỉ là muốn tẩy hết cái lạnh trên người mình mà thôi.”
Dường như là để phối hợp với Mặc Tây Quyết, ở bên ngoài vang lên một tiếng sét.
Ngôn Tiểu Nặc giật mình, sau đó gật đầu dịu dàng nói: “Anh đợi một chút, em đi chuẩn bị nước cho anh”
Mặc Tây Quyết nhấc chân bước về phía phòng tắm: “Không cần đâu, anh tự làm là được rồi.”
Anh sợ cô trượt chân ngã sao? Thực ra sàn nhà ở trong nhà tắm là loại chống trơn, anh lo lắng thừa rồi.
Ở đây tuy rằng không bằng lâu đài, nhưng mà cũng rất xa hoa. Nước ấm được chảy vào trong bồn tắm, mang theo những làm hơi nước mờ ảo.
Bàn tay của Mặc Tây Quyết không thuận tiện cho nên Ngôn Tiểu Nặc thành thục cởi quần áo cho anh, sau đó đỡ anh ngồi vào bồn tắm.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn ra được, tuy rằng bắp tay của anh không quấn một lớp băng gạt dày cộp, nhưng mà bị thương nặng như vậy vẫn không nên dùng lực mạnh thì hơn. Tròng lòng chua sót, cô nhẹ giọng nói: “Đợi lát nữa tắm xong em bảo bác sĩ kiểm tra tay cho anh.
Mặc Tây Quyết dựa người vào bồn tắm, ngữ khí lười biếng: “Làm sao? Em chê anh là một kẻ tàn tật hả?”
“Anh nói linh tinh cái gì vậy!” Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, tức giận nói.
Đôi mắt đen nháy của anh mang theo ý cười: “Đừng tức giận, anh chỉ đùa em một chút thôi mà.”
Ngôn Tiểu Nặc biết mình bị anh lừa cho nên vội cụp mắt xuống, xấu hổ che giấu đi ánh mắt quan tâm của mình.
Nhưng mà cũng không thoát khỏi đôi mắt của Mặc Tây Quyết, anh hỏi: “Không tức giận nữa hả?”
“Tức giận.” Ngôn Tiểu Nặc bước tới sau lưng của anh, ra hiệu anh cúi đầu xuống, sau đó gội đầu cho anh.
Gương mặt của Mặc Tây Quyết càng trở nên sắc nét hơn, anh trầm giọng noi: “Tại sao vẫn còn tức giận?”
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng mát xa thái dương của anh, trong đôi mắt đào hoa là sự ấm ức: “Chuyện gì anh cũng tự mình gánh vác, ngay cả em cũng không chịu nói. Khiến cho em suốt ngày lo lắng, anh bảo sao em có thể không tức giận được chứ?”
Mặc Tây Quyết trầm mặc một lúc mới nói: “Ngôn Tiểu Nặc, anh không cổ ý giấu em.”
“Giấu cũng giấu rồi, còn nói không cố ý với chả cố ý.” Ngôn Tiểu Nặc lẩm bẩm càu nhàu một câu.
Mặc Tây Quyết thở dài: “Nếu như chuyện này mà không xử lý được thì sao? Vi Nhi là loại người có tâm tư như thế nào, chắc em cũng biết một chút chứ?”
Không chỉ có tâm tư kín đáo mà làm việc còn rất quyết đoán. Mặc dù thời gian mà Ngôn Tiểu Nặc và Vi Nhi quen biết nhau là rất ngắn, nhưng mà cũng nên cảm nhận được một chút.
Ngôn Tiểu Nặc cũng cho là đúng, nếu như mà thất bại, thì chỉ sợ giây phút này trời đất đảo lộn rồi. Mặc Tây Quyết cũng không đối diện với cô.
Nhìn thấy cô không nói gì thì Mặc Tây Quyết biết cô cũng đã hiểu cho mình rồi. Nhưng mà hiểu không có nghĩa là sẽ tha thứ.
Anh thở nhẹ ra, sau đó nhắm mắt vào.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy bộ dạng của anh như vậy, trong lòng lại đau đớn, bàn tay đang mát xa của cô càng dịu dàng nhẹ nhàng hơn.
Từ trước tới giờ, anh ấy đều dùng biện pháp riêng của anh để bảo vệ cô. Tuy rằng cô luôn ở trong tình trạng không biết gì, nhưng mà cô cũng bắt đầu hiểu được tâm tư của anh đối với cô.
Ngôn Tiểu Nặc cầm vòi nước xả sạch bọt trên đầu của anh. Bàn tay cô tỉ mỉ luồn vào từng chân tóc của anh, mái tóc hạt rẻ của anh mượt mà khiến cho gương mặt của anh càng thêm tinh tế.
Lông mày cương nghị, sống mũi cao, gương mặt thanh tú. Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên trên trán của anh.
Mặc Tây Quyết đang hơi nhắm mắt, cảm nhận được nụ hôn của cô thì lập tức mở mắt ra. Hơi thở dịu dàng của cô gần sát anh, tới mức anh có thể cảm thận được sự mật ngọt và tình yêu trong mắt cô.
Ngôn Tiểu Nặc đặt tay lên thành bồn tắm, máy tóc dài mượt của cô nhẹ nhàng rơi xuống.
Mặc Tây Quyết hài hước nói: “Anh vẫn là một người tàn tật cho nên em không được vô lễ với anh.”
Ngôn Tiểu Nặc bật cười, bàn tay nhỏ nâng cằm của anh lên, cô nói: “Dựa vào cái gì mà em không thể vô lễ với anh?”
Đôi mắt của Mặc Tây Quyết cụp xuống, anh cố tình cứng rắn: “Gan to rồi nhỉ.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy cơ thể của anh đã có sự thay đổi, nên không dám nói gì nữa. Cô cũng không muốn Mặc Tây Quyết phải chịu ấm ức.
Cô đứng dậy đi lấy khăn tắm cho Mặc Tây Quyết, sau đó lại giúp anh mặc quần áo.
Ở bên ngoài của sổ mưa vẫn đang rơi, mà ở bên trong phòng bệnh là cảnh xuân mờ ảo. Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc nằm trên giường, nhìn cảnh mưa bên ngoài.
“Đợi thời tiết tốt lên rồi trở về lâu đài.” Mặc Tây Quyết hôn lên tóc cô, giọng nói trầm thấp: “Cho phép em đi Nam Sơn ở một ngày, buổi tối nhất định phải về.”
Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ, với tính cách đá đạo của anh thì đây chắc là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.
Cô nghiêng đầu hôn lên cằm của anh.
Còn anh lại nhân cơ hội này hôn cô.
Nụ hôn của anh mạnh mẽ khiến cô không thể trốn thoát.
Mấy ngày rồi không được ngửi mùi thơm của cô, hôm nay là cơ hội hiếm có… Động tác của Mặc Tây Quyết càng ngày càng tùy hứng hơn.
Ngôn Tiểu Nặc đỏ bừng mặt, cô ôm lấy cổ anh nhắm mắt lại tùy anh muốn làm gì thì làm.
Áo ngủ của Mặc Tây Quyết tuột xuống một chút, lộ ra một mảng thịt. Ngôn Tiểu Nặc vừa nhìn thì mặt đỏ bừng.
Cứ như thế này thì chỉ sợ hai người họ sẽ mất khống chế mất…
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Mặc Tây Quyết.. Em…”
Sự khó chịu trong giọng nói của cô sao Mặc Tây Quyết có thể không nghe ra được? Mặc Tây Quyết ôm chặt cô vào lòng, không động đậy nữa.
Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy eo của anh, cô chỉ cảm thấy đầu rất nặng, cô muốn đi ngủ rồi.
Mặc Tây Quyết vỗ nhẹ đầu cô, cúi đầu xuống nhìn cô đang ngủ. Gương mặt trắng hồng tinh tế, giống như một bông hoa sen mới nở thuần khiết và quyến rũ.
Đây là người phụ nữ duy nhất mà anh muốn cẩn thận bảo vệ, và cũng là người phụ nữ duy nhất mà anh muốn trân trọng.
Mặc dù lúc anh và cô nổi nóng với nhau, anh vừa lo vừa tức, có lúc chỉ ước gì có thể mổ tim của cô ra xem, xem bên trong có anh hay không.
Nhưng mà bây giờ nhìn cô đang yên tĩnh nằm ở trong lòng mình, nhìn cánh tay của cô ôm lấy eo mình, thì anh cảm thấy tất cả khổ sở đều xứng đáng. Anh tình nguyện bỏ ra mọi thứ để đổi lấy sự bình yên của cô.
“Ngôn Tiểu Nặc.” Anh dịu dàng gọi tên cô, sợ làm phiền giấc ngủ của cô nên chỉ lẩm bẩm ở đầu môi.
Lúc tỉnh lại, Mặc Tây Quyết đang ngồi quay lưng về phía Ngôn Tiểu Nặc, hình như đang làm cái gì đó. Ngôn Tiểu Nặc tò mò nhìn theo, phát hiện ra anh đang gấp hoa hồng giấy.
Một bàn tay của anh không nâng lên được, còn một bàn khác thì chỉ có thể thả xuống. Từ góc độ của Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy rất rõ.
Nếu như là bình thường thì cô sẽ trêu anh là một người bình thường mà lại đi làm những thứ thủ công này. Nhưng mà bây giờ, sống mũi của cô có chút chua sót.
Tên ngốc này!
Tất cả tinh thần của Mặc Tây Quyết đều tập chung trên bông hoa hồng giấy, cho nên hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh phía sau. Anh đặt bông hoa đã gấp xong lên chiếc bình thủy tinh ở trên bàn.
Chiếc bình thủy tinh trong suốt phối hợp với hoa hồng đỏ mang một màu sắc tươi sáng.
Mặc Tây Quyết hơi giật mình khi xoay người lại thì nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đang ngồi trên giường.
Đôi mắt của cô hơi hồng: “Anh… tại sao anh lại làm cái này?” Cô chỉ hoa bách hợp ở đầu giường: “Chẳng phải đã có hoa rồi sao?
Giọng nói từ tính của Mặc Tây Quyết vang lên: “Nghe nói tâm trạng của phụ nữ mang thai mà vui thì sẽ có lợi đối với việc hồi phục cơ thể.” Ngừng một lúc anh lại nói: “Em thích hoa hồng, nhưng mà anh lại bị dị ứng với nó. Cho nên anh liền nghĩ cách này, có phải anh rất thông minh?”
“Thông minh cái gì mà thông minh, ngốc thì có.” Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, đau lòng nói: “Tay của anh vẫn chưa khỏi…”
“Bây giờ anh gấp rất thành thục rồi.” Mặc Tây Quyết cười: “Tiểu Toàn dạy anh cách đơn giản nhất.”
Bà chủ Toàn Cơ dạy anh sao? Với tính cách của bà chủ Toàn Cơ, sợ rằng sẽ chê cười anh trước thì có.
Gấp rất thành thục…
Ngôn Tiểu Nặc hỏi: “Vậy, vậy những bông hoa hồng ngày cầu hôn, sẽ không phải là do anh gấp ấy chứ?”
Mặc Tây Quyết nghiêng đầu tránh khỏi ánh mắt của cô, anh nói: “Không có, anh làm gì rảnh như vậy.”
Lúc anh nói dối thường không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Ngôn Tiểu Nặc sao lại không biết chứ?
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay ra nắm lấy bàn tay bị thương của anh, cô nhẹ giọng nói: “Em thích hoa hồng là thật, nhưng mà nếu như bắt anh phải làm thì em tình nguyện không muốn nữa.” Giọng nói của cô trở nên nghiêm nghị hơn: “Mặc Tây Quyết, em hi vọng anh có thể thật vui vẻ khỏe mạnh, thật đó.”
Mặc Tây Quyết nhìn chằm chằm na ánh mắt trân thành của cô, trong lòng vừa thấy ngọt ngào vừa thấy ấm áp.
Anh cười nói: “Tất nhiên là anh vẫn khỏe mà. Được rồi, anh đồng ý với em, đợi anh khỏe rồi lại nói.”
Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới mỉm cười.
“Ừm, hòa hợp rồi, được lắm.” Giọng nói vui vẻ của Phó học giả truyền tới.
Ngôn Tiểu Nặc cười gọi một tiếng: “Ông, mưa †o như vậy sao ông lại tới đây?”
Phó học giả đặt hộp cơm ở trong tay lên bàn, ông cười nói: “Đứa bé ngốc, chút mưa này có tính là gì. Hơn nữa, ông ngồi xe tới mà.” Ông mở hộp cơm ra “Cơm ở trong bệnh viện chắc chắn không bằng cơm ở nhà rồi, cháu và A Quyết nhanh tới ăn đi. Dày vò nhau mấy ngày nay rồi, đứa nào đứa nấy cũng gầy”
Tất cả mọi thứ trong Helyland đều rất chu đáo, nhưng mà cơm mà Phó học giả đưa tới cũng rất thơm. Cô rất thích loại cảm giác gia đình như thế này.
Ngôn Tiểu Nặc nào dám một mình hưởng thụ, cô nói: “Ông cũng ăn cùng đi.”
Mặc Tây Quyết cũng gật đầu.
“Ông ăn rồi.” Phó học giả cười ha ha: “Các cháu ăn đi, ăn nhanh đi.”