Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 407: Kết cục hoàn mỹ
Thật vất vả mới cho con gái bú xong, Ngôn Tiểu Nặc sợ Mặc Ngôn trong lòng không vui, vội vàng nói với Mặc Tây Quyết: “Mau bảo con trai đi vào đi.”
Mặc Tây Quyết sờ sờ lỗ mũi, bế con trai vào phòng. Ngôn Tiểu Nặc liền đưa tay ra với Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn cười leo lên lòng Ngôn Tiểu Nặc, nói: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng, con không có sao.”
Mặt Ngôn Tiểu Nặc không biết vì sao lại đỏ lên, “Ngôn của mẹ thật sự không sao đấy chứ?”
“Vâng, ba nói, em gái mới sinh ra, lúc bú sữa con không được nhìn, nếu không lớn lên con sẽ không được cao. Người bạn nhỏ Mặc Ngôn phát huy tác phong chuẩn mực của một người anh trước sau như một.
Khóe môi Ngôn Tiểu Nặc không khỏi co giật, nhưng mà vì con trai cũng như con gái, cô lựa chọn coi thường giải thích của Mặc Tây Quyết.
Cô ngẩng đầu nhìn Mặc Tây Quyết, trong đôi mắt đen của anh ánh lên nụ cười ấm áp.
Đứa trẻ ra đời đã ba ngày, vẫn chưa được đặt tên. Mặc Tây Quyết nói ra cái tên đã suy nghĩ cẩn thận từ trước, “Đặt tên con là Mặc Ly nhé, được không?”
“Mặc Ly..” Ngôn Tiểu Nặc ghi nhớ cái tên này thật kỹ, “Ý nghĩa là sẽ không chia lìa đúng không?”
“Ừ, chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không chia lìa, người một nhà vĩnh viễn ở bên nhau.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết đích mang vẻ trịnh trọng khác thường.
Ngôn Tiểu Nặc cũng mỉm cười, hôn con gái: “Mặc Ly, con gái có tên rồi.”
Lời còn chưa dứt, Mặc Tây Quyết đã cướp lấy con gái.
Một tuần sau, tinh thần Ngôn Tiểu Nặc đã khá hơn nhiều, lúc này mọi người mới lục tục đến thăm cô.
Bởi vì cô vẫn còn ở cữ, mọi người cũng không nói chuyện với cô quá nhiều, sợ làm cô mệt mỏi. Vì vậy sự chú ý đều bị chuyển sang Mặc Ly bé bỏng mới vừa sinh ra.
Mặc Ly ra đời được một tuần, làn da đã không còn đỏ ửng như hồi mới sinh, đã thay da mới, đôi mắt cũng mở ra thật to.
Da thịt trắng nõn mềm mại hệt như màu sữa tươi mà mẹ bé thích nhất, hai mắt thật to, đôi đồng tử đen láy, đen trắng rõ ràng, lúc có người nhìn, đôi mắt kia liền lóe lên ảnh sáng vui ve, cái miệng nhỏ nhắn như hoa hồng hàm tiểu cũng sẽ hé nụ cười, làm cho mọi người yêu thích không ngơi.
Mặc Ngôn bây giờ biến thành ông anh cuồng em gái chính hiệu, trông nom em gái như hoa như ngọc nửa bước không rời.
Bà chủ Toàn Cơ vuốt vuốt cái bụng hơi nhô ra, cười nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Mặc Ly thật xinh đẹp đáng yêu, không biết đứa bé trong bụng em có thể so sánh với nó hay không nữa.”
Ngôn Tiểu Nặc cười sờ bụng của cô, “Chắc chắn có thể, em và Phó Cảnh Thâm đều là những người có tướng mạo rất tốt mà Bà chủ Toàn Cơ hạ giọng thật thấp cười nói bên tại cô: “Hy vọng sẽ không giống ba như vậy, luôn chỉ có mỗi một biểu cảm.”
“Chẳng lẽ anh hai em thì không phải à?” Ngôn Tiểu Nặc cũng cười.
Hai người đàn ông bị gọi đến tên làm như không nghe, chịu thôi chứ làm sao được bây giờ, phụ nữ có thai và phụ nữ mới sinh con là to nhất, đều không chọc nổi.
Lúc Mặc Ly làm đầy tháng, Mặc Tây Thần rốt cuộc cũng xuất hiện.
Dù gì cũng là bác cả của cô bé, anh mang đến một viên đá cầu nguyện hết sức quý giá để làm quà.
Ngôn Tiểu Nặc biết thứ này nguồn gốc ở đâu, quý giá cỡ nào, cũng không nói toạc ra, chỉ cười nói cảm ơn với Mặc Tây Thần, “Cảm ơn anh cả Mặc Tây Thần cười, “Cháu gái anh đâu?”
Ngôn Tiểu Nặc ra tháng, nhưng vẫn ở trong lâu đài chăm sóc con gái, cô chỉ chỉ về phía chiếc nôi trẻ phía bên kia, “Đang ngủ rồi.”
Mặc Tây Thần đi qua nhìn Mặc Ly đang ngủ say trong nôi.
“Nếu ngủ rồi thì không quấy rầy con bé nữa.” Mặc Tây Thần cũng không biết phải sống chung với con nít như thế nào, huống chi bây giờ Mặc Ly là báu vật được mọi người già trẻ lớn bé nhà họ Mặc nâng niu.
Ngôn Tiểu Nặc đặt hòn đá cầu nguyện lên ngăn cao nhất của tủ trưng bày đồ lưu niệm, nói với Mặc Tây Thần: “Nhà có ba anh em, giờ chỉ còn mỗi anh cả thôi đấy!”
Mặc Tây Thần khẽ mỉm cười, “Anh hiểu ý em.”
“Chị Giản Minh vẫn chưa muốn trở về sao?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi nhỏ. Giọng nói và biểu cảm của cô đều đầy vẻ quan tâm.
Trong lòng Mặc Tây Thần cảm thấy ấm áp, “Còn có một số việc, anh muốn điều tra rõ.”
Ngôn Tiểu Nặc cả kinh, tinh tế quan sát thần sắc Mặc Tây Thần.
Cũng không có vẻ gì giống như bị nguyền rủa, Mặc Tây Thần thần sắc dửng dưng, không có bất kỳ dấu vết bị uy hiếp tính mạng.
Có lẽ anh muốn điều tra, những thiên tai nhân họa năm đó, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra chứ ?
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, nói với anh: “Anh cả nếu có cần gì, cứ việc mở miệng, sức mạnh của Minh Giới, anh cả cứ việc dùng.”
Mặc Tây Thần biết cô em dâu này đã khác xưa rất nhiều, cũng biết cô nói đều xuất phát từ thật lòng, mình mà từ chối ngược lại sẽ khiến cho cô suy nghĩ nhiều.
Quan trọng nhất chính là, anh không muốn đợi thêm nữa, cũng không muốn để cho Giản Minh đợi thêm nữa.
Vì vậy liền vui vẻ nói cảm ơn: “Cảm ơn em, Tiểu Nặc.”
“Sống ở trên đời, chắc chắn phải ở cùng với người mình yêu.” Ngôn Tiểu Nặc cười nói, “Hôm nay mùa xuân ấm áp, hoa nở tốt tươi, nhà ta cũng chuyện vui liên tục, nếu anh cả có thể đạt thành sở nguyện, vậy thì đúng là viên mãn vẹn tròn.”
Trong thư phòng, Mặc Tây Quyết cũng đang nói chuyện với ba mình. Đầu đề thảo luận dĩ nhiên là chung thân đại sự của Mặc Tây Thần.
“Ba, mặc dù anh cả không giống như con, nhưng cũng là người một khi đã xác định chuyện gì thì không bao giờ ân hận.” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói, “Huống chi lần này anh cả trở về, thân thể vẫn không có thương tích gì.”
Mặc Lăng Thiên nhẹ nhàng xoay xoay chiếc ly sứ trong tay, mùi thơm thuần hậu của hồng trà đích khiến lòng người cũng lắng xuống rất nhiều.
Ông đặt ly trà lên bàn, trầm giọng nói: “A Quyết, gọi anh cả con vào đây, ba có lời nói với nói.”
Chỉ cần vẫn có thể nói chuyện trước mặt nhau là được… Mặc Tây Quyết suy nghĩ, lập tức đứng dậy gọi Mặc Tây Thần.
Mặc Lăng Thiên nhìn con trai lớn đứng ở trước mặt. Mặc Tây Thần mặc dù có gầy đi một chủ, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn sáng suốt.
Ông yên tâm, nói: “A Thần, ngồi đi.”
Mặc Tây Thần nhẹ giọng nói cảm ơn, ngồi ở chỗ mới vừa rồi Mặc Tây Quyết ngồi.
“Con tìm thấy Giản Minh rồi à?” Mặc Lăng Thiên cũng không vòng vo, nhìn thần sắc con trai lớn hơi biến đổi, nói, “Con đừng chối, mặc dù ba già rồi, nhưng cũng không phải kẻ điếc hay mù.”
Mặc Tây Thần thản nhiên trả lời: “Vâng.”
“Nếu không phải Mặc Ly ra đời, sợ rằng ba cũng không gặp được con.” Giọng Mặc Lăng Thiên có chút nghiêm nghị, “Ra ngoài cũng không biết bào cho ba biết con đi đầu, để cho ba suốt ngày mất công lo lắng”
“Con chưa từng với cho ba, là lỗi của con.” Mặc Tây Thần lập tức đứng lên, cuối mắt đầu mày vô cùng kiên định, “Cho đến bây giờ, con vẫn giữ câu nói lúc đầu, không phải Giản Minh thi sẽ không lập gia đình.” Mặc Lăng Thiên nắm chiếc ly trà bằng sứ trong tay thật chặt, cơ hồ muốn bóp nát lỵ.
Nhưng ông không làm gì cả.
Hai năm này, ông đã biết quý trọng cái nhà này.
Con trai thứ cùng con gái út hiện nay đều gia đình yên ẩm viên mãn, chỉ có con trai lớn mình luôn luôn hết sức kỳ vọng vẫn chưa đâu vào đâu.
Bởi vì ông có áy náy đối với Mặc Tây Quyết, cho nên vị trí gia chủ của nhà họ Mặc ông giao lại cho Mặc Tây Quyết, đó là vị trí vốn nên thuộc về con trai trưởng Mặc Tây Thần.
Vì giữ cân bằng cho cái nhà này, vô hình trung ông đã mắc nợ Mặc Tây Thần rất nhiều.
Chẳng lẽ ông thật sự muốn để cái nhà này phải khuyết đi một góc ư? Vợ mất sớm, chỉ sợ bà cũng không muốn nhìn thấy điều này, phải không? “Thiên tại có lúc cũng có thể trở thành nhân họa.” Mặc Lăng Thiên lạnh nhạt nói, “A Thần, con muốn điều tra thì cứ đi điều tra ngay đi, ba chỉ có một lời muốn nói với con, ba không hy vọng con bị thương, mẹ con, em trai con, em gái con, đều không hy vọng, có biết không?”
Mặc Tây Thần kinh ngạc nhìn ba mình, rõ ràng vẫn không thể tin nổi ba sẽ nói như vậy.
“Đi thắp nén nhang cho mẹ đi, nói với mẹ con dự định trong lòng, bà ấy sẽ phù hộ con” Mặc Lăng Thiên vẫy vẫy tay, “Đi nhanh đi.” Mặc Tây Thần chỉ sợ mình chậm một bước, ba sẽ đổi ý, đáp dạ một tiếng, rồi lập tức đi thắp nhang cho công chúa Evelina.
Lúc đi ngang qua phòng ngủ chính, chỉ thấy Ngôn Tiểu Nặc cùng Mặc Tây Quyết ngồi chung ở mép giường, nhìn vào chiếc nôi của Mặc Ly, ngắm nhìn mãi không thôi, rồi cùng nhau cười rộ lên.
Ánh mặt trời chiếu lên nụ cười của bọn họ, còn có tiếng cười vui sướng của Mặc Ngôn, hết sức vui vẻ hòa thuận.
“Bác cả!” Mặc Ngôn thấy anh trước nhất, cười to chạy đến, “Đại bá và ông nội nói chuyện xong rồi sao?”
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng quay đầu lại, trong ánh mắt không giấu vẻ quan tâm.
Mặc Tây Thần bế Mặc Ngôn lên, đi vào, nói với Mặc Tây Quyết: “Nói chuyện với ba xong rồi, đang định đi thắp nhang cho mẹ.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, “Anh cả…”
“Ba đồng ý để anh điều tra kỹ chuyện năm đó.” Mặc Tây Thần nói.
Mặc Tây Quyết cùng Ngôn Tiểu Nặc cũng thở phào nhẹ nhõm, “Như vậy quá tốt, như vậy quá tốt rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc đưa phù hiệu Minh Giới cho liễu Mặc Tây Thần, “Mặc Ly mới vừa sinh, em phải làm chăm sóc con bé, tấm phù hiệu này để lại cho anh dùng, em và Mặc Tây Quyết chờ đợi anh cùng chị Giản Minh trở về.”
Mặc Tây Thần cất chiếc phù hiệu thật kỹ, hết cảm ơn rồi lại cảm ơn Ngôn Tiểu Nặc.
Sau đó anh đi thắp cho công chúa Evelina một nén nhang, Mặc Tây Thần ở lại lâu đài ăn một bữa cơm tối, ngày hôm sau rời đi.
Chuyện nên làm sớm thì không nên để chậm trễ, bọn họ cũng hiểu rõ, nhưng mà đồng thời hy vọng Mặc Tây Thần có thể mang Giản Minh về, cũng hy vọng anh và Giản Minh được bình an.
Tiếp theo chính là lễ cưới của bà chủ Toàn Cơ và Phó Cảnh Thâm.
Mặc Tây Thần cũng không trở về, mà là nhờ người đến báo tin bình anh cùng một món quà cưới quý giá.
Bà chủ Toàn Cơ hiểu anh, nhưng vẫn là không khỏi hờn dỗi: “Anh cả thật là, chờ đến khi anh ấy và chị Giản Minh kết hôn rồi, thế nào em cũng phải trả đũa lại anh ấy mới được.”
Ngôn Tiểu Nặc liền cười nói: “Em yên tâm, chắc chắn chị sẽ giúp em, em muốn làm gì, chị đều nghe em sai bảo hết.”
Trong lòng bà chủ Toàn Cơ lúc này mới dễ chịu một chút, hơn nữa Phó Cảnh Thâm cũng an ủi cô: “Anh cả chắc chắn sẽ trở về nhanh thôi.” Qua lễ cưới của bà chủ Toàn Cơ, bọn họ lại ngồi máy bay đến nước S.
Cũng may sức khỏe bà chủ Toàn Cơ rất tốt, ngồi máy bay cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.
Lễ cưới của Thái tử nước S, hoàng tử Carter cùng Thái tử phi chưa từng long trọng như thế, các đài truyền hình trên khắp thế giới đều truyền hình trực tiếp lễ cưới.
Phó Cảnh Dao mặc lễ phục cưới tinh xảo hoa lệ nhất, kính cẩn tiếp nhận sắc phong Thái tử phi.
Vương miện kim cương phát ra ánh sáng rực rỡ chói lại được đội lên đầu cô.
Cô xoay người lại, không khỏi thở ra một hơi.
Hoàng tử Carter không quan tâm quy tắc hoàng gia gì cả, nhất nhất ở bên cạnh cùng Phó Cảnh Dao tiếp nhận nghi thức sắc phong.
Mọi người cũng không bàn ra tán vào gì, ngược lại càng hâm mộ tình cảm sâu sắc giữa hoàng tử và Thái tử phi, bất kể xảy ra chuyện gì, đều ở bên nhau vượt qua hết thảy.
Hai chuyện lớn nối đuôi nhau hoàn tất, lúc này Mặc Ly cũng đã hơn sáu tháng tuổi.
Hiện tại Mặc Ly không chỉ biết cười reo vui vẻ, hơn nữa còn biết bắt chước chiếc xe đồ chơi bò lung tung khắp nơi trong phòng khách.
Ngôn Tiểu Nặc hoảng hồn vội vàng đưa hết bình hoa, đồ uống trà và tất cả những vật dễ vỡ hay sắc nhọn vào trong kho cất, hận không thể mọc thêm tám con mắt để không bao giờ rời mắt khỏi con gái.
Mặc Ly ngược lại càng chơi đùa vui vẻ hơn, bò bò khắp nơi không sợ cái gì, lại sắp sửa va vào cửa phòng khách nữa rồi.
Ngôn Tiểu Nặc kêu lên.
Nhưng mà Mặc Ly lại bị một đôi tay xinh đẹp bể lên, “Tiểu Nặc.”
Ngôn Tiểu Nặc gần như không dám tin, nhìn hai người đứng sóng vai với nhau ngay trước cửa, “Anh cả, chị Giản Minh!”
Hết.