Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Sắp xếp cái gì?” Ngôn Tiểu Nặc tò mò hỏi anh.
“Không có gì, em ăn cơm đi.” Mặc Tây Quyết điềm đạm nói.
“Ô, vậy thợ tạo mẫu tóc là sao?” Ngôn Tiểu Nặc ăn một miếng cơm rồi hỏi tiếp.
“Chờ chút ăn cơm xong sẽ làm tóc cho em.” Mặc Tây Quyết uống một ngụm canh rồi cau mày, biết ngay là đồ ăn người giúp việc nấu không ngon bằng cô nấu mà.
Ngôn Tiểu Nặc giật mình mở to mắt hỏi, “3 sao tự nhiên lại phải làm tóc?”
“Không phải buổi tối phải đi ăn sao? Em nhất định phải đẹp nhất trong bữa tiệc.” Tổng giám đốc nói là phải nghe.
“Không phải là chỉ là ăn tối thôi sao, đến nỗi phải như vậy không?” Ngôn Tiểu Nặc nói.
“Cái gì mà đáng với không đáng.” Mặc Tây Quyết cau mày, đây là lần đầu tiên họ chính thức ra ngoài đi ăn, người phụ nữ này thật là…
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có rào cản khi nói chuyện với anh, tóm lại là không nói nữa, anh ta thích hành hạ kiểu gì thì để anh ta hành hạ kiểu đó đi, cô cần ăn no trước đã, sau đó suy nghĩ thiết kế về tác phẩm tham dự cuộc thi.
20 phút sau, người tạo mẫu tóc đã đến biệt thự, mang thái độ cung kính nói với Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc bằng giọng điệu kính trọng, Tổng giám đốc, Cô Ngôn.”
“Tạo mẫu tóc phù hợp cho cô ấy.” Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói.
“Vâng, cô Ngôn mời cô ngồi vào bàn trang điểm ạ. Giọng nói của thợ tạo mẫu tóc rất nhẹ nhàng và cung kính.
Ngôn Tiểu Nặc kìm lại sự kích động, ngồi vào bàn trang điểm.
Thợ tạo mẫu tóc của tập đoàn Đế Quốc đều rất chuyên ngiệp, trước khi tới, anh ta đã tìm hiểu qua về Ngôn Tiểu Nặc, trên đường đã nghĩ xong kiểu tóc nào phù hợp nhất với Ngôn Tiểu Nặc rồi.
Vì vậy tất cả đều diễn ra một cách rất nhanh chóng, không tới 10 phút, Ngôn Tiểu Nặc chưa bao giờ thấy mình đẹp đến thế.
“Làn da của cô Ngôn rất đẹp, hơn nữa tướng mạo thanh tú, không nhất thiết phải trang điểm.” Thợ tạo mẫu tóc đứng một bên nhẹ nhàng nói.
Mặc Tây Quyết thấy cô chỉ tết hai sợi tóc rồi ghim nó bằng một chiếc kẹp tóc bằng đá xanh, ánh sáng của viên đá xanh lấp lánh trên bộ tóc đen giống như ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, không mất đi vẻ đẹp thuần khiết, còn gia tăng gấp bội vẻ đẹp hoa lệ và thần bí.
Anh rất hài lòng, thợ tạo mẫu tóc biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, lập tức xin lui xuống.
Mặc Tây Quyết nâng một sợi tóc của cô, anh thấy rất nhiều kiểu tóc đẹp, nhưng chưa có kiểu nào đen bóng mượt giống như tóc của cô, còn kèm theo một mùi hương thơm nhẹ nhàng.
Ngôn Tiểu Nặc đứng lên, nhưng không ngờ tay của anh vẫn không buông ra, da đầu cô chợt đau nhói, cô kêu lên, “Đau quá!”, đồng thời người cô cũng đổ về phía sau.
Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng, ngón tay vẫn đang nắm lấy tóc cô.
Hai người nhìn nhau, cô chỉ thấy ánh mắt của anh giống như dung nham nóng bỏng muốn làm cô tan chảy.
“Em…em còn có việc.” Ngôn Tiểu Nặc run run nói và muốn đứng dậy.
Nhưng tay của Mặc Tây Quyết ôm chặt lấy eo cô, thoáng cái liền quay người lại đè cô lên giường, còn tay kia sờ lên một bên tai của cô, giọng điều khàn khàn, “Em có chuyện gì?”
“Tác phẩm dự thi, em vẫn chưa nghĩ xong.” Ngôn Tiểu Nặc nhỏ nhẹ nói, anh đè sát vào người cô khiến cho cô không cử động được.
“Dù gì vẫn chưa nghĩ ra, vậy để anh cho em chút cảm hứng.” Ánh mắt của Mặc Tây Quyết càng lúc càng say đắm hơn, đôi môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên môi của cô.
Cảm giác nóng bỏng kèm theo sự ấm áp, dịu dàng cứ nhẹ nhàng như vậy khiến cô bị đắm chìm trong đó, sau khi nồng nhiệt với nhau, lúc cô tỉnh lại giống như sự mãnh liệt của đại dương làm cô bị đắm chìm.
Cô quay lại soi mình trong gương, đôi mắt gợn sóng, gương mặt đỏ ửng, vài sợi tóc bám vào một bên má cô.
Những ngón tay thon dài của anh lướt qua lên má cô, trong đôi mắt đen cảm xúc dâng trào vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai, rồi giúp cô gạt những sợi tóc ra phía sau.
“Cả người đầy mồ hôi, anh đi tắm cái đã.” Mặc Tây Quyết không hài lòng thì thầm nói một câu.
Ngôn Tiểu Nặc híc một tiếng, mồ hôi trên cơ thể này không biết đó là vì ai.
Đang định đứng dậy thì cơ thể cô đã bị khống chế, cô bị anh cứ thế ôm vào nhà tắm.
Ngôn Tiểu Nặc giật mình, “Cậu Mặc, anh muốn làm gì thế?”
“Làm cái gì cũng lề mề nên đành phải tắm cùng nhau.” Ánh mắt của Mặc Tây Quyết có chút trêu đùa thích thú.
Ngôn Tiểu Nặc tức giận nói, “Ai muốn tắm cùng anh chứ!”
“Anh muốn.” Giọng của Mặc Tây Quyết rất quyết đoán.
“Em không muốn!”
“Em không có quyền nói không muốn!”
“Anh…anh là đồ lưu manh!”
“Dù sao với em cũng không phải lần đầu, bao nhiêu lần cũng không quan trọng!”
Ngôn Tiểu Nặc muốn khóc mà không khóc được, logic của người đàn ông này luôn cứng nhắc như vậy, lúc này nước trong bồn tắm đã đầy.
Mặc Tây Quyết ôm lấy cô trầm mình vào bồn tắm, ôm lấy eo của cô, cơ thể anh chìm trong nước và những lớp sóng nước tung lên dạt xuống.
Ngôn Tiểu Nặc nằm trong bồn tắm, tóc của cô trôi nổi trong nước có lúc thì dính vào thành bồn tắm, thật đáng tiếc cho bộ tóc của cô.
Mặc Tây Quyết lấy khăn tắm chà lên người cô, khoé miệng loé lên ý cười, “Đừng chống cự, đây mệt không dậy được rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc buộc tóc về một bên chán không buồn để ý đến anh.
Thấy cô lờ anh đi, anh nhẹ nhàng cúi đầu xuống thơm nhẹ lên sau lưng của cô, để lại một chút dấu ấn.
Ngôn Tiểu Nặc cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế không để tiếng nói thì thâm phát ra ngoài, trước khi thú tính của anh phát tác cô bò ra ngoài rồi lấy một chiếc khăn tắm quấn chặt người lại, nhìn mình trong gương không vừa lòng lẩm bẩm nói: “Tóc rối hết lên rồi.”
Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy buồn cười, “Em tự chải lại tóc đi.”
Ngôn Tiểu Nặc soi gương rồi chải thẳng lại mái tóc rối bù của mình, “Ây?
Chiếc kẹp tóc không rơi xuống.”
“Anh sẽ gọi cho nhà tạo kiểu tóc, yêu cầu anh ta ngoài việc phụ trách kiểu tóc ra, còn càng phải chú ý đến độ bền lâu của nó, ngay cả khi đại chiến một ngày một đêm cũng không bị loạn lên.” Mặc Tây Quyết cố tình chọc cô.
Lời của anh khiến cho Ngôn Tiểu Nặc xấu hổ mà bỏ chạy, Mặc Tây Quyết đang trong tâm trạng rất vui, tắm xong rồi đi ra ngoài phòng tắm.
Cô đứng trước giá vẽ, mặc một chiếc váy lụa trắng, dùng thắt lưng đen mỏng thắt lên vòng eo thon thả, thêm mái tóc đen còn ướt rủ xuống thắt lưng, mái tóc đen nhẹ nhàng đung đưa theo nét vẽ của cô, làm cho cô càng trở nên duyên dáng.
Dáng vẻ nghiêm túc của cô, rất khác so với thường ngày, giống như ngọc trai ngọc bích vậy, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, thánh thiện đến mức khiến ai ai cũng không giám phạm thượng.
Mặc Tây Quyết nhìn cô, bất giác chìm vào trong vô thức.