Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“10 năm?” Ngôn Tiểu Nặc choáng váng, nhìn Giản Minh cũng không quá 25 tuổi. “14 tuổi tôi đã đến tập đoàn Đế Quốc, rồi ký hợp đồng 10 năm.” Giản Minh nói với một nụ cười nhẹ, “Vốn dĩ hôm nay tôi có thể được rời khỏi đây rồi, tổng giám đốc nói giúp đỡ anh ấy một việc, nên tôi lại từ sân bay quay lại đây.”
Ngôn Tiểu Nặc đứng sững người, đẩy là cách mà Mặc Tây Quyết nói sẽ giúp cô giải quyết vấn đề người mẫu sao?
Giản Minh hoàn toàn khác biệt với những người mẫu mà cô từng thấy, không có kiểu dựa vào sắc mà nịnh hót quyến rũ người khác, thay vào đó có một cảm giác là gần bùn mà không tanh, chắc cô ấy cũng rất thành công trong sự nghiệp. “Chị Giản, tôi xin lỗi, đều là do tôi..”Ngôn Tiều Nặc nhanh chóng xin lỗi cô ấy.
Vốn dĩ cô ấy có thể tự do tự tại rồi, nhưng lại vì yêu cầu của mình nên lại đưa cô quay lại.
Giản Minh cười nhẹ: “Cô Ngôn, tôi chỉ là đồng ý giúp đỡ tổng giám đốc chứ không có ký tiếp hợp đồng, nên cô không cần cảm thấy có lỗi.” Dừng một chút rồi cô ấy nói tiếp “Lúc vừa quay về tôi có chút không vui, nhưng giờ tôi rất thích cô Ngôn, vì vậy rất vui được làm người mẫu của cô.”
Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.”
Giản Minh gật đầu, “Tôi thay bộ đồ này ra vậy, chờ đến ngày thi sẽ mang ra mặc.” Nói xong, cô ấy thay lại quần áo, rồi đưa cho Ngôn Tiểu Nặc tấm danh thiếp của mình, “Cô Ngôn nếu có việc gì cần giúp đỡ thì cứ liên lạc cho tôi.”
Ngôn Tiểu Nặc trịnh trọng nhận lấy danh thiếp rồi bỏ vào trong túi, nói cảm ơn với Giản Minh.
Lúc này, có người gõ cửa, “Cô Ngôn, giám đốc mời hai cô qua.”
Là cô Toàn Cơ?
Ngôn Tiểu Nặc và Giản Minh cùng nhau đến văn phòng giám đốc, Ngôn Tiểu Nặc thấy Mặc Tây Quyết cũng ở đó, hơn nữa phòng làm việc của Toàn Cơ đặt rất nhiều hoa cẩm tú cầu màu hồng và màu tím.
Nó giống hệt với hoa cẩm tú cầu trong khu vườn nhỏ của ngôi nhà nơi cô sống.
Trong lòng cô có một chút khó chịu. “Tổng giám đốc, cô Toàn Cơ.” Giản Minh đã lên tiếng chào hai người.
Toàn Cơ gật đầu, và nhìn Ngôn Tiểu Nặc với một nụ cười tươi, “Uyển Cừ hích hoa cầm tú cầu sao?”
Ngôn Tiều Nặc sững người, vội vàng lắc đầu phủ nhận, “Không phải, chỉ là tôi thấy hoa cẩm tú cầu cũng rất đẹp.”
“Đây là loài hoa yêu thích của mẹ tôi trong suốt cuộc đời của bà và tôi cũng thích nó.” Cô Toàn Cơ cười và nói, “Cô Huyền Cừ thích hoa gì vậy?”
“Ngôn Tiểu Nặc trà lời: “Hoa hồng.” = Mặc Tây Quyết đứng một bên nghe vậy, đôi lông mày anh nhướn lên và nhìn cô lạnh lùng, “Em cũng thích hoa hồng cơ đấy?”
“Đúng vậy, em thích nhất là hoa hồng.” Ngôn Tiểu Nặc đang nói thì nhìn thấy ánh mắt của Mặc Tây Quyết lạnh như dao.
Thích hoa hồng thì sao? Hoa hồng đâu có chọc gì Mặc Tây Quyết chứ?
Ngôn Tiểu Nặc không nói được gì với Mặc Tây Quyết.
Toàn Cơ đành dùng một câu chuyển chủ đề: “Trăm hoa đua nở, mỗi người một sở thích cũng là điều rất bình thường.” Rồi cô nhanh chóng đổi chủ đề, “Thử váy có thuận lợi không?”
Ngôn Tiểu Nặc buông bỏ cảm xúc khó chịu trong lòng, rồi gật đầu cười: “Chị Giản là người phù hợp nhất với chiếc váy của tôi.”
“Vậy thì tốt.” Cô Toàn Cơ gật đầu, “Uyển Cừ, cô scan bản thiết kế của cô đưa cho tôi một bản.” = “Á?”
“Cuộc thi thiết kế lần này, tôi đảm nhận vị trí chủ tịch ban giám khảo, theo quy trình, cô nên gửi cho tôi một bản.” Cô Toàn Cơ kiên nhẫn giải thích cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc không thể ngạc nhiên hơn, vô thức liếc nhìn Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết chỉ thất thần nhìn vào những bông hoa cẩm tú cầu mà không nhìn cô.
Ngôn Tiểu Nặc đưa USB cho Toàn Cơ, cô Toàn Cơ yêu cầu trợ lý quét bản sao của Ngôn Tiểu Nặc đến máy tính của mình.
Cô Toàn Cơ thấy bản thiết kế của Ngôn Tiểu Nặc rồi âm thầm gật đầu.
Ngôn Tiều Nặc nhận lại usb rồi bỏ vào trong túi, rồi cười nhẹ: “Nếu như không còn việc gì nữa thì tôi xin phép về trước…” Cô Toàn Cơ vừa định đồng ý thì Mặc Tây Quyết lên tiếng, “Ai nói không còn việc gì nữa?”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn cô Toàn Cơ đang đứng người không biết chuyện gì đang xảy ra, rồi lại nhìn Giản Minh, cô lùi về phía sau một bước: “Còn có việc gì vậy?”
Mặc Tây Quyết kéo cô ra khỏi văn phòng làm việc của Toàn Cơ, Ngôn Tiều Nặc không dám ngước đầu nhìn biểu cảm của Toàn Cơ, chỉ thấy cô và Giản Minh quay mặt nhìn nhau.
Mặc Tây Quyết điên rồi sao? Nếu bị cô Toàn Cơ biết quan hệ của hai người họ, vậy cuộc thi của cô coi như xong đời rồi? “Cậu Mặc, có việc gì từ từ nói, đừng kéo em.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy nhân viên của phòng thết kế cúi đầu đứng hai bên, và thì thầm nhắc nhở Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết hoàn toàn không có ý buông cô ra, trực tiếp đưa cô vào thang máy, ngay lúc cô bước vào thang máy, Ngôn Tiểu Nặc thở ra nhẹ nhàng, cuối cùng cô cũng không ở chỗ đông người nữa, nhưng cô bị sợ một phen.
Cô bị Mặc Tây Quyết trực tiếp đưa đến phòng làm việc của tổng giám đốc, Ngôn Tiểu Nặc bước đến cửa, đột nhiên dừng lại. “Đứng ở đây làm gì? Anh cũng không thiếu thần giữ cửa.” Mặc Tây Quyết lạnh lùng nhìn cô, “Đi vào.”
“Rốt cuộc anh còn việc gì nữa.” Ngôn Tiểu Nặc thận trọng nhìn anh. “Vào đây với anh.” Giọng của Mặc Tây Quyết trầm xuống.