Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu Full Dịch
  3. Chương 31
Trước /158 Sau

Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu Full Dịch

Chương 31

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bởi vì trước đó Lương Phi Phàm đã thông báo, hôm nay muốn cho cô dọn dẹp những bản sơ đồ phác thảo thiết kế, cho nên Bạch Lộ vừa đến công ty, liền trực tiếp đi lên phòng làm việc của tổng tài.

Ngày hôm qua hắn đại khái là đi rất gấp, cho nên trên bàn có rất nhiều tư liệu cũng không có chỉnh lý.

Bạch Lộ kiên nhẫn đem toàn bộ tư liệu phân loại, cuối cùng mới dọn các bản thiết kế lại, chỉ là khi nhìn phía bản vẽ trên cùng này, cô dừng toàn bộ động tác lại.

Thật ra là một bản thiết kế có khái niệm rất tốt, nhưng cô luôn cảm thấy thiếu một nét vẽ rồng điểm mắt.

Bất tri bất giác đã cúi người xuống, cô tỉ mỉ xem qua bản thiết kế, cuối cùng không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, tiện tay cầm lấy một cây viết ở bên cạnh, ở bên phải bản vẽ thiết kế tòa nhà, sửa đổi một vài thứ.

Cô còn là giữ lý niệm ngày hôm qua, cô nghĩ quá mức bảo thủ bản thiết kế sẽ có vẻ rất là bình thường, cho nên liền trên bản vẽ mặt nguyên bản thiết kế thành trung quy trung củ hình vuông vẽ thành hình bầu dục.

Chỉ vẽ vài nét bút, cảm giác cứng rắn lạnh lẽo như biến mất.

Bạch Lộ nhếch ... một cái khóe môi, đang thưởng thức bản thiết kế trong tay, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người đẩy ra, một trận tiếng bước chân trầm ổn theo đó truyền đến.

"Lương tổng. . ."

Hắn không phải đi thành phố C sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện?

Lương Phi Phàm nhìn Bạch Lộ với vẻ mặt thất kinh, trán nhất thời nhíu lên.

Hắn kinh khủng đến vậy sao? Có cần mỗi một lần đối mặt với hắn đều sợ sợ sệch sệch đến nổi không dám bước thêm một bước, mà còn biểu tình thất kinh như vậy cho rằng mình là mãnh thú và hồng thủy sao?

"Nhìn thấy tôi sao lại khẩn trương như vậy?" Hắn thiêu mi, từng bước một hướng phía bàn làm việc đi tới.

Bạch Lộ liền vội vàng đem bản thiết kế giấu ra sau lưng mình, cố gắng trấn định xuống, ". . . Không có."

Cô dừng một chút, vội vã chuyển đề tài, "Lương tổng, hôm nay anh không phải đi thành phố C sao?"

"Ừ, bên đó nhất thời có việc nên hủy bỏ."

Lương Phi Phàm đưa tay buông lỏng cà- vạt liền trực tiếp ngồi xuống ghế, ngẩng đầu mới phát hiện Bạch Lộ đang giấu hai tay ở sau lưng, dáng vẻ khẩn trương, như là gây họa gì.

" Thư ký Bạch, cô giấu vật gì ở sau lưng vậy?"

Tim Bạch Lộ đập mạnh một cái, lắc đầu, "Không, không có a . . ."

Nếu như cho hắn biết chính mình tự ý sửa đổi bản thiết kế, hắn nhất định sẽ rất giận dữ?

Đều tự trách mình, vừa rồi sao lại nhịn không được?

Bạch lộ, ngươi thực sự là ăn no rỉnh mỡ không có chuyện gì làm!

Cô một bên thầm mắng mình, một bên nghĩ làm sao nói với Lương Phi Phàm, "Lương tổng,. . . Tôi đi giúp anh rót ly cà phê."

"Chờ một chút."

Bạch Lộ chỉ có thể đứng lại.

Hai ngón tay của Lương Phi Phàm mạn bất kinh tâm gõ lên bàn, "Đem hai cái tay của cô đưa ra cho tôi xem xem."

Bạch Lộ biết Lương Phi Phàm không phải là người có thể dễ dàng dối gạt cho qua, thế nhưng bây giờ cô vẫn còn muốn giãy dụa trước khi chết, mím môi lắc đầu, ". . . Lương tổng, thật không có cái gì."

"Loại biểu hiện này của cô giống như là giấu đầu lòi đuôi, ở chỗ này của tôi trộm vật gì vậy?" Thật ra hắn không có vẻ bức bách, giọng nói mang hơi thoải mái, nhất là khi nhìn bộ dạng nén tránh của cô, khóe miệng hắn nhếnh lên, "Nếu như nhìn trúng vật gì ở đây của tôi, vậy cô trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ đưa cho cô. Đừng lén lén lút lút ở đây, ưmh?"

Bạch Lộ cắn cắn môi, biết là không dối gạt được, nhận mệnh đem bản thiết kế giấu ở sau lưng ra, ". . . Tôi mới không có trộm đồ, chỉ là. . . Vừa rồi không cẩn thận ở trên bản thiết kế vẽ vài nét bút, tôi sợ Lương tổng mất hứng, cho nên tôi. . ."

Đang nói còn chưa dứt lời, bản vẽ trong tay cũng đã bị hắn lấy đi.

Lương Phi Phàm dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp bản vẽ lại, hí hai tròng mắt hẹp dài nhìn lướt qua, tự nhiên là thấy được bộ phận cô sửa đổi, hắn tự tiếu phi tiếu nhìn cô, "Tôi nhớ kỹ ngày hôm qua cô nói qua, cô không có khả năng đảm nhiệm. Hiện tại cô có cảm tưởng gì, ưmh?"

Gương mặt Bạch Lộ hơi đỏ lên.

Chuyện cho tới bây giờ, lại lay lay lắc lắc nữa, thật là quá làm kiêu, vả lại bản vẽ đã sửa, còn sợ nói sao?

Cô lấy dũng khí, "Lương tổng, ta nghĩ sửa như vậy, có thể làm cho toàn bộ bản thiết kế nhìn qua sẽ giảm cảm giác cứng rắn lạnh lẽo."

"Tôi bây giờ muốn biết cô đối với những điểm mình đã sửa, có thể chấm bao nhiêu điểm?" Hắn đưa tay nâng cằm, ung dung nhìn cô, dường như rất chờ mong tiếp theo cô cho ra điểm.

Bạch Lộ ngược lại thì có chút ngượng ngùng, dạ nửa ngày mới nhẹ nhàng hừ một tiếng, ". . . Bảy mươi điểm đi."

Lương Phi Phàm nhìn cô một cái, sau một lát hắn mới nhướng nhướng mày, đem bản thiết kế đưa cho cô, "Nếu là bảy mươi điểm, vậy thì đem về sửa tiếp, cho đến khi cô cảm thấy một tram điểm rồi, thì giao lại cho tôi."

Bạch Lộ hoàn toàn không biết cái nam nhân bí hiểm này rốt cuộc là có ý gì.

Hắn đây là. . . Không có trách mình tự ý làm chủ sửa đổi bản thiết kế sao?

Nhưng lại còn muốn để cho mình tiếp tục sửa?

Cô do dự một chút, cũng không có đưa tay ra nhận bản vẽ, "Lương tổng, ta. . ."

"Cô làm việc đều thích bỏ dở nửa chừng sao?" Lương Phi Phàm rất muốn biết cô muốn nói gì, dứt khoát cắt đứt lời của cô, "Cầm lấy cái này, nếu cô đã sửa đổi, lẽ nào lại trông cậy vào tôi giúp cô hoàn thành bộ phận còn lại?"

Bạch Lộ rất ngoài ý muốn, vẫn đưa tay tiếp nhận bản vẽ, cô suy nghĩ cẩn thận một chút rồi hỏi: "Lương tổng, ý anh là để tôi đem toàn bộ bản thiết kế sửa đổi theo ý của mình sao?"

"Tôi không có thói quen nhận việc người khác làm một nửa để làm."

Lương Phi Phàm đã lật ra tư liệu bên tay, hắn hình như cũng không có ý trách cứ cô chuyện tự ý sửa đổi bản thiết kế, trái lại để cho cô thả lỏng đi làm, trong lòng Bạch Lộ không phải là không có kinh ngạc, càng nhiều hơn đó là thụ sủng nhược kinh.

"Thư ký Bạch." Thấy biểu tình sợ sệt của cô nửa ngày không có phản ứng, Lương Phi Phàm lông mày giương lên, lại gõ bàn một cái, nặng nề nói: "Đừng có ngu ngơ mà đứng đó, quay về làm việc đi. Còn có, cái bản vẽ này ngày mai đem tới cho tôi xem, biết chưa?"

Bạch Lộ bây giờ mới hồi phục tinh thần lại, cô cảm giác mình hình như là đang nằm mơ.

Nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo bắp đùi của mình. . . Đau quá!

Đây không phải nằm mơ. . .

Lương Phi Phàm thực sự cho cô một cơ hội.

"Cảm ơn Lương tổng." Cô khắc chế kích động trong lòng, đem bản vẽ nắm thật chặt trong lòng bàn tay.

Người cả đời này cần phải có giấc mơ của mình, mới cảm thấy cuộc sống của mình là hoàn chỉnh.

Những năm gần đây, cô vẫn luôn đang làm công việc của thư ký, cho là mình đối với thiết kế đã không còn sự cuồng nhiệt trước đây, thế nhưng Lương Phi Phàm thật đơn giản nói mấy câu cũng đã khơi dậy linh hồn sớm đã khô héo ở chỗ sâu dưới đáy lòng.

Thì ra, cô cũng không cam bình dung.

Từ phòng làm việc Lương Phi Phàm đi ra, trong lòng Bạch Lộ còn có chút kích động, thế cho nên cả ngày cô bị vây trong loại trạng thái này, cái trạng thái hỗn loạn liên tiếp mấy ngày qua phảng phất là trong nháy mắt biến mất, ngày này hiệu suất công việc của cô phá lệ cao. Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, cô còn tìm riêng rất nhiều trang web, xem mấy năm gần đây các thiết kế đoạt giải, lại đặt online mấy cuốn sách.

Trước khi tan sở, Bạch Lộ dựa theo lệ cũ đến phòng làm việc của Lương Phi Phàm, mới vừa vào cửa, chỉ thấy hắn đang chuẩn bị rời khỏi.

Cô bước lên phía trước, "Lương tổng, nếu không có chuyện gì khác, vậy tôi xuống ca trước."

Lương Phi Phàm nhìn cô một cái, môi mỏng nhàn nhạt bật ra bốn chữ, "Hôm nay tăng ca."

"Tăng ca?" Gần đây hình như công việc cũng không phải rất nhiều, hơn nữa cái cần phải xử lý cô cũng đều xử lý không sai biệt lắm, tăng ca cái gì?

"Tôi muốn đi gặp một người, cô cùng đi với tôi." Lương Phi Phàm đưa tay chỉnh chỉnh áo khoác tây trang, chân dài hướng phía cửa phòng làm việc mà đi, "Đi thôi."

Bạch Lộ cho rằng Lương Phi Phàm mang theo mình bàn công việc, bởi vì việc say rượu hai tháng trước, để cho cô có vết xe đổ, cô thậm chí còn làm tốt tâm lý chuẩn bị, nghĩ tối hôm nay không cần biết người khó ứng phó như thế nào, cũng tuyệt đối không thể để cho mình uống say.

Thế nhưng cô lại không ngờ người mà Lương Phi Phàm dẫn cô đi gặp sẽ là kiến trúc sư trứ danh của thành phố A --

Buck.

Trong thời gian Bạch Lộ còn đi cũng đã nghe nói qua đại danh người đàn ông này, chỉ biết là cá tính của hắn quái gở, bởi vì hết sức khiêm tốn, năm đó hắn ở đỉnh núi của thành phố A xây ba ngôi biệt thự, toàn bộ đều là lấy giá trên trời bán ra.

Khi đó hắn quả thực là nổi tiếng một thời, truyền thông giành nhau tìm kiếm thông tin của người đàn ông này, cuối cùng vẫn là một trận mừng hụt.

Ông ta quá khiêm tốn, hơn nữa còn không thích xuất đầu lộ diện, cho nên ngay cả vạn năng như internet cũng có được một tấm hình của ông còn là nghiêng một bên mặt lại rất mơ hồ.

Bạch Lộ khi đó cũng rất sùng bái người đàn ông này, thế nhưng chỉ biết là tên tiếng Anh, tên đầy đủ cũng không biết.

Cô không có nghĩ tới là, bản thân lại có cái phúc khí này có thể nhìn thấy lư sơn chân diện của người đàn ông này --

Vóc người đàn ông này rất tà khí, khí chất cả người lại như rất lười biếng, chỉ là gương mặt tái nhợt phảng phất không có huyết sắc, cả môi đều cực kỳ nhợt nhạt.

Hắn không nói được một lời ngồi ở trước mặt của cô, làm cho người ta cảm thấy như một pho tượng anh tuấn, long mày đen như mực phía dưới có một đôi mắt dài nhỏ, mà tròng mắt của ông, là màu xanh biếc.

Bạch Lộ trong lòng ngẩn ra, nguyên lai đại danh đỉnh đỉnh Buck cư nhiên là con lai!

Đại khái là chú ý tới tầm mắt đánh giá mình không kiêng kỵ của cô, mi mắt vốn rũ xuống của ông đột nhiên giơ lên, cặp con ngươi xanh biếc kia sâu kín tựa như khối băng, một dường làm cho Bạch Lộ lạnh thấu xương.

Cô có chút bối rối rũ xuống mi mắt.

"Thành, cậu từ khi nào ra đường thích mang theo của nợ vậy?" người đàn ông đột nhiên mở miệng, giọng nói mỉa mai, thanh âm lại rất êm tai, như âm sắc tuyệt hảo của đàn violon.

Khuôn mặt Bạch Lộ đỏ lên, nhất thời cảm thấy xấu hổ.

Đều nói nghệ thuật gia tính tình quái dị nhất, hơn nữa cái Buck này lớn như vậy, khẳng định càng sâu.

Cô vừa không chút kiêng kỵ như vậy đánh giá hắn, tính ra là không tôn trọng ông?

Chắc là ông không vui. . .

Bạch Lộ cắn cắn môi, mở miệng vừa định nói xin lỗi, một bên Lương Phi Phàm lại lên tiếng trước cô.

Ngón tay của hắn nhẹ nhàng mà bún một cái thành ly, giọng nói đạm nhiên, "Cô ta là nhân viên của công ty, và là người một nhà với cậu."

Bạch Lộ cả kinh, ngạc nhiên quay sang nhìn Lương Phi Phàm.

Đường cong gò má của hắn hoàn mỹ lại thâm sâu, ngọn đèn màu cam trên đỉnh đầu chiếu xuống, đem ngũ quan vốn lập thể của hắn càng phát ra mê người.

Hắn không có giới thiệu mình là thư ký của hắn, tuy rằng đơn giản vài chữ, cô cũng cảm giác được, ý tứ của Lương Phi Phàm rõ ràng nói cô cũng là một nhà thiết kế. . .

Lương phi phàm, hắn rốt cuộc là có ý gì đây?

Bạch Lộ trong lòng có chút mê man, Buck ở đối diện khơi màylên, lần nữa nhìn về phía cô, lúc này đây, tầm mắt của hắn ở trên mặt của cô dừng lại vượt qua năm giây, hiển nhiên là đối với cô hơi có hứng thú.

Bạch Lộ bị ánh mắt của ông nhìn đến rất là mất tự nhiên, suy nghĩ một chút vẫn là tự nhiên giới thiệu mình một phen.

Quảng cáo
Trước /158 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Như Ý Tiểu Lang Quân

Copyright © 2022 - MTruyện.net