Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1073
Dạ Hữu Khánh nên thuộc về cô ta.
Tang lễ của ông cụ Nguyễn Cao được tổ chức tại nghĩa trang riêng của nhà họ Nguyễn Cao.
Mọi người trong nhà họ Nguyễn Cao đều đến viếng lễ tang của ông cụ Tất cả đều mặc đồ đen, cài hoa trắng trên ngực.
Hơn trăm người trong nhà Nguyễn Cao đứng đông nghịt trước bia mộ.
Nguyễn Cao Cường thân là người đứng ở hàng thứ nhất với tư cách là chủ nhà, bên cạnh anh là Đào Hương Vi.
Hôn lễ của bọn họ vừa được tổ chức xong, nhưng hôm nay lại có tang lễ, nói thế nào cũng có chút xui xẻo.
Nhưng Đào Hương Vi cũng không so đo chuyện này. Đó là ông nội của Nguyễn Cao Cường, cũng chính là ông nội của cô. Mặc dù lúc trước ông cũng không chấp nhận cô ấy lắm.
Lúc lễ tang kết thúc, bầu trời mưa bay lất phất, cấp dưới đã bật ô che cho bọn họ.
Nguyễn Cao Cường một tay ôm con gái, một tay ôm Đào Hương Vi cùng nhau rời đi.
Lúc này lại nghe thấy có người tức giận nói: “Chính là cô ta, nghe nói cô ta là sao chổi. Trước kia khi ông cụ còn sống cũng đã nói rằng cô ta sẽ mang lại điềm xấu cho nhà họ Nguyễn Cao, sẽ hại Cao Cường.
Cao Cường lại cố tình không nghe, nhất quyết kết hôn với cô ta”
“Tôi còn nghe nói cô ta trước kia là đào kép, loại phụ nữ không trong sạch như này sao có tư cách làm dâu nhà họ Nguyễn Cao chúng ta”
“Sao có thể như vậy? Không biết tại sao Cao Cường không nghe lời khuyên của chúng ta, cũng không biết cô ta đã giở thủ đoạn gì với nó”
Không ai trong số những người nhà Nguyễn Cao này coi Đào.
Hương Vi ra cái gì, xuất thân của cô so với bọn họ thật sự quá thấp.
Ngày đó lúc ở trong bệnh viện bên cạnh ông cụ Đào Hương Vi đã nghe thấy những lời này, không ngờ trong đám tang của ông lại nghe thấy lần nữa.
Cô không khỏi lấy làm lạ, không biết ai là kẻ loan tin cô là sao chổi?
Những người đó cố tình nói to để cho mọi người ở đây nghe thấy, vì thế khi trông thấy Đào Hương Vị, tất cả mọi người bắt đầu dị nghị.
Sắc mặt của Nguyễn Cao Cường trầm xuống, bỗng dưng anh lên tiếng: “Mọi người dừng lại đi”
Nghe thấy thế, mọi người không khỏi nhìn về phía anh.
“Tất cả những người đang đứng trước mộ của ông nội ngày hôm nay hãy nghe tôi nói rõ đây”
Anh ôm chặt eo của Đào Hương Vi, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người.
*Vợ của tôi không phải là sao chổi. Cô ấy chỉ là một phụ nữ bình thường. Tôi và cô ấy trải qua mười mấy năm mới có thể kết làm vợ chồng, cho nên cô ấy đối với tôi rất quan trọng. Tôi không muốn ai trong nhà họ Nguyễn Cao này nói xấu cô ấy. Cô ấy là người như thế nào, tôi là người rõ nhất, không tới lượt các người nói lung tung”
Giọng điệu của anh rất nặng nề, mang theo sát khí khiến người ta lạnh người, thực sự khiến người ta sợ hãi Nhưng ở đây có rất nhiều trưởng bối của anh, đương nhiên sẽ có người không phục mà châm chọc: “Cao Cường, chính ông cụ nói cô ta là sao chổi, chính ông cụ cũng là người không thừa nhận cô ta. Hiện giờ ông cụ mất rồi, cháu liền không kiêng nể gì, không thèm tôn trọng ai. Thôi dù sao bây giờ nhà họ Nguyễn Cao cũng nắm trong tay cháu.”