Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 10
Chương 10
Sau tiếng “A..”, cô liền nghe thấy cánh cửa phía sau bị đóng “rầm” một cái!
Tô Lạc Ly bị đẩy ngã nhào trên mặt đất, tạo thành tư thế vồ ếch!
Tới lúc cô bò dậy được đi tới trước cánh cửa, kéo thế nào cũng không mở được!
Cô dùng sức đập cửa vài cái, gào vài lần “cứu với”, vậy mà còn nghe thấy tiếng vọng lại Lúc cô tới cùng với nhân viên tự xưng kia, đã cảm thấy nơi này quá kín đáo rồi, lúc đầu còn nhìn thấy người, nhưng sau đó, không còn thấy ai nữa.
Đoán chắc, là bị người ta hãm hại rồi.
Người hãm hại cô đã sớm tính toán Kĩ, nơi này sẽ không có ai tới, vì thế, mới đưa cô đến đây.
Tô Lạc Ly xoay người lại, xem xét nơi này, ở đây tối đen như mực, chỉ có một chỗ giống như cửa thông gió mới có thể nhìn thấy chút ánh sáng Cô mở chức năng đèn pin ở điện thoại, lúc này mới phát hiện, có lẽ đây là phòng họp, chỉ là giờ không có buổi họp, tất nhiên nơi này cũng không dùng đến, cũng sẽ không có ai tới đây.
Cô đi vòng quanh một vòng, phát hiện ở đây có hai cửa, một cái là cửa chính nơi cô vừa đi vào, một cái là cửa phụ, thế nhưng, cửa phụ cũng đóng chặt rồi.
Làm thế nào bây giờ?
Lúc này Tô Lạc Ly mới phát hiện, điện thoại của cô không có tín hiệu!
Đúng vậy, nơi này là tăng hầm, trừ khi lấp đặt thiết bị kích sóng, bằng không, tín hiệu ở đâu ra chứ!
“Mẹ nó chứ!” Tô Lạc Ly nhịn không được chửi một câu Đã sớm biết giới giải trí này cực kì phức tạp, không ngờ cô còn chưa bước chân vào đã bắt đầu bị hãm hại rồi!
Trước mắt không có lối ra, cô chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu, thế nhưng, điện thoại không có tín hiệu.
Cô cầm điện thoại, cẩn thận đi một vòng, bỗng nhiên dừng bước, ở nơi này, có một vạch sóng yếu ớt.
Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn, phát hiện đây là chỗ có cửa thông gió.
Lúc đang chuẩn bị gọi, vạch sóng yếu kia cũng không còn nữa.
Một vạch sóng này, lúc có lúc không.
Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn cái cửa thông gió kia, xem ra cô chí có thể trèo lên mới có thể bắt được chút sóng điện thoại Cô kê một cái ghế đệm dưới chân, trèo lên trên nơi có cái cửa thông gió nho nhỏ kia, nơi này thật sự rất nhỏ, cô ngồi ở đó, vẫn phải cúi đầu rất thấp, nếu không phải cơ thể cô khá mềm dẻo, thật sự sẽ đứng không nổi.
Nhưng cô trèo lên rồi, mới ý thức được, bản thân phải gọi điện cho ai đây?
113à?
Nói thế nào chứ?
Bảo bản thân bị người ta hãm hại, nhốt ở phòng hội nghị dưới tầng hầm? Có khi sẽ bị coi là kẻ điên luôn ấy chứ?
Nhưng trong danh bạ của cô đúng là không tìm được ai có thể giải cứu cho mình, mặc dù bản thân có chồng, nhưng đến mặt của anh ta cô còn chưa thấy, càng đừng nói đến có số điện thoại của anh ta.
Tô Lạc Ly mở lịch sử điện thoại trong điện thoại ra, hai cuộc gọi gần đây nhất là cuộc gọi đến của Kiêm Mặc, cuộc gọi còn lại là…
Người đàn ông hôm đó!
Nghĩ tới người đàn ông kia, trái tìm Tô Lạc Ly không khỏi đập nhanh hơn.
Phải gọi cho anh ta sao?
Anh ta sẽ đến chứ?
Ngón tay cô đặt trên số điện thoại còn chưa lưu tên kia, đột nhiên trượt tay, ngón tay nhấn vào cái số đó, điện thoại đã gọi đi!
Tô Lạc Ly không để ý đến điện thoại, đổi một tư thế khác, giữ mãi một tư thế đã lâu, quá mệt rồi!
Chính vào lúc này, điện thoại được kết nối.
“Alo..” Mặc dù chỉ gặp hai lần, nhưng Tô Lạc Ly rất quen thuộc với giọng nói của anh.
“Alo, tôi… tôi bị nhốt lại rồi, anh có thể đến cứu tôi không?”
“Cái gì? Giờ cô đang ở đâu? Tín hiệu bên cô không tốt, cô đổi chỗ khác đi, có tạp âm!”
“Đây đã là nơi có tín hiệu tốt nhất ở chỗ tôi rồi” Tô Lạc Ly nói vị trí hiện tại của bản thân cho người đàn ông trong điện thoại kia, vừa nói xong, cuộc gọi liền bị ngất.
Không biết là do người kia ngắt máy, hay là do tín hiệu của điện thoại lại mất rồi nữa.
Cũng không biết anh ta có nghe rõ địa chỉ của cô không, càng không biết anh ta có đến hay không.
Tô Lạc Ly quả thật không trụ nổi nữa, cô xuống khỏi cái nơi kia , vẫn nên tự dựa vào bản thân mình, đi tìm xem có lối thoát nào không.
Khoảng một tiếng sau, cách gì Tô Lạc Ly cũng đã thử qua, thậm chí muốn thử trèo ra từ cửa thông gió kia, thế nhưng, căn bản không thể được.
Nơi này vừa bí vừa nóng, giày vò một hồi, sức lực Tô Lạc Ly đã tiêu hao gần hết, cô ngồi lên trên ghế, mồ hôi ròng ròng, thở hồng hộc.
Nếu cứ mãi không có người phát hiện ra cô bị nhốt ở đây, có phải cô sẽ bị bí chết ở đây hay không?
Bởi vì hiện giờ cô đã cảm thấy hơi khó thở rồi.
“Tô Lạc Ly..” Một giọng nói vọng vào từ phía cửa.
Tô Lạc Ly lập tức chống người di chuyển đến trước cửa: “Tôi đây..”
“Chính là ở đây, mở cửa ra đi” Ngoài cửa truyền tới giọng nói của người đàn ông kia.
Cửa được mở ra rất nhanh, ánh sáng từ đèn pin chiếu vào, Tô Lạc Ly lập tức nhầm mắt quay đầu đi chỗ khác.
Ở nơi tối tăm này lâu rồi, cô không quen được với ánh sáng mạnh như thế.
“Không sao rồi” Ôn Khanh Mộ xua tay với nhân viên vừa mở cửa, anh ta lập tức rời đi Anh quay đầu lại nhìn Tô Lạc Ly: “Này, có thể ra rồi! Ở trong đó chưa đủ lâu à?”
Tô Lạc Ly nhấc chân đi ra, vừa bước ra, chân liền mềm oặt, sắp ngã xuống, may là Ôn Khanh Mộ nhanh mắt nhanh tay đỡ cô dậy.
“Sao vậy? Tính dàn cảnh ăn vạ à?”
“Chóng mặt” Tô Lạc Ly nhắm mắt lại, giọng nói hơi yếu ớt Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào lòng: “Ở đây bí quá, ra ngoài tìm chỗ nào ngồi một lát đi”
Tô Lạc Ly hít vài hơi lấy sức, vùng ra khỏi vòng ôm của Ôn Khanh Mộ, ngước mắt nhìn anh: “Được”
Ôn Khanh Mộ dẫn theo Tô Lạc Ly rẽ v: vòng, đi tới tầng một, tìm nơi có ghế ngồi nghỉ ngơi một lát.
Bỗng nhiên, Tô Lạc Ly võ mạnh lên đùi mình: “Hỏng rồi!”
“Cô giật thon thót thế làm gì?” Ôn Khanh Mộ nhíu chặt mày.
“Hôm nay tôi đến để thử vai, giờ tôi còn phải đi thử vai nữa!” Tô Lạc Ly lập tức đứng dậy, vội vội vàng vàng chạy về phía phòng thử vai lúc trước.
Cho tới lúc tới phòng đó, trong phòng chờ đã không còn ai, chỉ có nhân viên đang dọn đẹp vệ sinh.
“Cho tôi hỏi một chút, buổi thử vai nữ thứ phụ ở đây hôm nay đã kết thúc rồi sao?”
“Đều kết thúc hết rồi, sao giờ cô mới tới?”
Nhân viên nọ thờ ơ hỏi một câu, thời buổi này ai ai cũng đua nhau đi làm ngôi sao, vậy mà còn có người đi muộn!
Tô Lạc Ly liền chạy tới phòng cách vách, phòng cách vách mới thật sự là phòng thử vai.
Hai vị phó đạo diễn, trong tay mỗi người cầm một xấp tài liệu, vừa sắp xếp vừa nói chuyện.
“Đạo diễn, tôi vẫn còn chưa thử vail”
Hai vị phó đạo diễn cùng ngẩng đầu nhìn cô, một người trong đó có vẻ mất bình tĩnh: “Cô bé à, trong nghề này quan trọng nhất chính là hiểu quy củ, đến quy tắc cơ bản nhất là đúng giờ cô cũng không biết, làm sao vào nghề được, lần sau đi”
“Đúng đó, đã kết thúc được nửa tiếng rồi”
Vị đạo diễn còn lại cũng phụ họa theo.