Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1007
Nhưng, vài ngày nữa trôi qua, ngày mai sẽ phải ra tòa rồi mà Tô Nhược Vân còn chưa nhận được tin gì từ gia đình mình.
Đúng lúc cô ta đang chuẩn bị gọi điện về nhà thì Vương Vãn Hương đã gọi cho cô ta.
“Vân Vân, Diệu Diệu có đến chỗ con không?”
“Không ạ, nó chưa đến chỗ con lần nào cả.”
“Ba ngày rồi nó chưa về nhà, mẹ cũng chẳng biết là nó đi đâu nữa. Không biết nó có xảy ra chuyện gì bên ngoài không?” Giọng nói của Vương Vãn Hương có vẻ rất lo lắng.
“Ba ngày chưa thấy nó rồi à? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Nhược Vân bỗng có dự cảm không ổn.
“Lần cuối cùng nó về nhà là vào nửa đêm, nó nói là phải đi ra ngoài một chuyến, đi công tác với tổng giám đốc Lục gì đó. Nhưng mà nó đi ba ngày rồi vẫn chưa về, mẹ gọi điện cho nó thì không được, không biết có xảy ra chuyện gì không?”
Tô Nhược Vân đau khổ nhắm mắt lại, rốt cuộc thì chuyện gì cần đến thì vẫn sẽ đến.
“Mẹ, nếu như con nói cho mẹ biết là tổng giám đốc Lục đã ra nước ngoài từ năm ngày trước rồi thì mẹ có tin không?”
Bởi vì Tô Nhược Vân vẫn luôn dùng cách riêng của mình để cố liên lạc với tổng giám đốc Lục nên cô ta cũng hiểu phần nào về tình hình của ông ta.
“Con nói gì cơ? Tổng giám đốc Lục ra nước ngoài được năm ngày rồi hả? Sao lại thế được? Diệu Diệu còn nói là nó đi đánh tennis với tổng giám đốc Lục cơ mà?”
“Tổng giám đốc Lục này là quân nhân xuất ngũ, mà ông ta xuất ngũ là vì chân bị thương, sau đó là thành tàn tật rồi. Nếu đi bình thường thì không thấy gì, nhưng nếu chạy bộ thì sẽ thấy ngay, làm sao ông ta có thể đi đánh tennis được chứ?”
“Hả? Vân Vân, con nói thật không? Vậy là Diệu Diệu lại nói dối rồi! Thằng ranh con này, lớn từng ấy rồi mà vẫn không khiến người ta bớt lo. Vậy là nó đã cầm hết tiền của cả nhà mình đi rồi!”
Lúc Tô Nhược Vân biết là Vương Vãn Hương đưa hết sổ tiết kiệm cho Tô Nhược Diệu, cô ta đã cảm thấy không ổn lắm rồi. Nhưng nghĩ lại, em trai cô ta và cô ta cũng bằng tuổi nhau, giờ trong nhà có chuyện lớn như vậy, chắc hẳn anh ta cũng sẽ trưởng thành hơn phần nào.
Nào ngờ kết quả cuối cùng vẫn là như vậy.
“Vân Vân, mẹ nên làm sao đây? Con mau nghĩ cách đi!”
“Con chẳng còn cách nào cả, bây giờ chẳng có đồng tiền nào, trong nhà cũng thế, con phải nghĩ cách thế nào đây?”
“Con còn có A Dịch đấy thây! Vân Vân, con là con dâu của nhà họ Mộ Dung, chuyện này nhà họ Mộ Dung không thể khoanh tay mặc kệ được!”
Tô Nhược Vân nhếch mép cười khổ, nếu như bây giờ cô không mang thai con của nhà họ Mộ Dung thì chỉ sợ bây giờ cô ta đã không còn là con dâu của nhà họ Mộ Dung rồi.
“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, đợi ngày mai xem tuyên án thế nào đi.”
Nói xong câu cuối cùng, Tô Nhược Vân đành cúp máy.
Những lời này cũng giống như cô ta đang tự nói với chính mình, chờ ngày mai tuyên án.
Bên phía hoa viên Crystal, Tô Lạc Ly cũng cảm thấy hơi nóng ruột.
“Chồng ơi, chồng thấy vụ án này thế nào?”
“Khoảng thời gian gần đây, bên này có vẻ như rất để ý đến những vấn đề về vệ sinh an toàn thực phẩm, họ ra lệnh là nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc các hành vi vi phạm vệ sinh an toàn thực phẩm. Nếu là những ngành sản xuất khác như trang phục gì đó thì còn dễ nói, nhưng lần này thì có vẻ như lành ít dữ nhiều rồi.”