Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 57
Chương 57
Khi thuốc mỡ mát lạnh tiếp xúc lên da, Tô Lạc Ly dù đang ngủ vẫn không nhịn được hít một hơi, mày nhíu chặt lại..
Ôn Khanh Mộ nhìn cô, động tác tay liền nhẹ đi rất nhiều.
Trong bóng đêm, anh có thể nhìn thấy vết thương trên lưng cô, làn da trắng nõn mịn màng trước kia đã bị từng vết roi ngang dọc đan nhau thay thế.
Anh cố gắng nhìn xuống sự tức giận nơi lồng ngực kia, mới miễn cưỡng thoa xong thuốc cho Tô Lạc Ly.
Núi Diamond Đây là khu tụ hội các gia đình giàu có có tiếng của thành phố Z, tấc đất tấc vàng, người sống ở đây không chỉ là các ngôi sao, doanh nhân trẻ mà còn là các gia đình giàu có, danh vọng cao.
Căn biệt thự số 8 – căn biệt thự đẹp nhất khu Diamond chính là biệt thự của nhà họ Mộ Dung.
Mặc dù đã là nửa đêm, nhưng trong nhà họ Mộ Dung vẫn đèn đuốc sáng trưng, trong phòng khách, không khí lại cực kì căng thẳng.
Căn biệt thự khu Diamond này là nhà cổ của nhà Mộ Dung, bọn họ ở tại đây từ rất lâu về trước, nhưng nơi này cách xa nơi Mộ Dung Dịch làm – Công ty quản lý nghệ sĩ Quốc tế Nghệ Tân, vì thế, Mộ Dung Dịch có căn biệt thự khác của riêng mình, hiện giờ Mộ Dung Dịch cùng Tô Nhược Vân sống cùng nhau ở bên đó.
Mộ Dung Thụy ngồi chính giữa sofa, Lâm Thanh Phượng ngồi bên trái ông ta, Tô Nhược Vân ngồi một mình trên một chiếc sofa đơn, Mộ Dung Dịch ngồi trên một chiếc sofa đơn khác đối diện Tô Nhược Vân.
Mộ Dung Ngọc thì ngồi ở một bên, dáng vẻ xem kịch hay.
Mắt Tô Nhược Vân sung đỏ, rõ ràng là đã khóc rất lâu rồi.
Nghe Lâm Thanh Phượng kể chuyện tối hôm nay, Mộ Dung Thụy cực kì tức giận, mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng đại khái cũng biết có chuyện gì.
“A Dịch, rốt cuộc chuyện hôm nay là thế nào? Con nói rõ cho bố!” Mộ Dung Thụy tức giận gầm lên.
Mộ Dung Dịch vừa chuẩn bị nói, Tô Nhược Vân đã cướp lời trước.
“Bác trai, nếu bác muốn mắng thì mắng con đi, đều là do con không tốt, con không nên tin lời của chị, vốn hôm nay không định để chị ấy đến, nhưng chị ấy nói tuyệt đối sẽ không gây chuyện, con chỉ muốn cho chuyện này qua đi, nào ngờ được mục đích của chị ấy lại là..”
Tô Nhược Vân quả thật khó mà nói ra, cúi thấ thút thít khóc lên.
“Tôi nói này, sao ông còn có thể trách A Dịch chứ? Đây đều là do con nhóc chết tiệt kia gây ra! Cô ta muốn nhà Mộ Dung chúng ta thân bại danh liệt!”
Lâm Thanh Phượng đương nhiên sẽ bênh vực con trai của mình.
“Không có lửa làm sao có khói?” Mộ Dung Thụy trợn mắt tức giận.
Mộ Dung Ngọc phụt cười thành tiếng: “Bố, cách so sánh này của bố không hợp lý nha, bố nói anh con là…?
Haha..”
“Ngọc!” Lâm Thanh Phượng lườm Mộ Dung Ngọc một cái.
Tô Nhược Vân ngẩng đầu nói tiếp: “Bác trai, thật sự không liên quan đến A Dịch, là do chị con, là do chị ấy quyến rũ A Dịch, chị ấy nói muốn trả thù con!”
“Đúng đấy, ông xem Vân Vân cũng hiểu rõ rồi, sao ông còn không hiểu chứ?” Lâm Thanh Phượng võ võ đùi Mộ Dung Thụy: “Được rồi, ông đừng tức giận nữa, chuyện này không trách A Dịch nhà chúng ta được, đều là lỗi của con nhóc chết tiệt kia”
Biểu cảm trên mặt Mộ Dung Thụy dễ chịu hơn một chút, nếu chỉ là lời một phía của Lâm Thanh Phượng, có lẽ không ta sẽ không bỏ qua như vậy.
Nhưng lại thêm lời của Tô Nhược Vân, ông ta không thể không suy xét lại.
“A Dịch, con cũng không nhỏ nữa, hôm nay là lễ đính hôn của con và Vân Vân, cũng coi như là người đã bước một chân vào hôn nhân sau này làm việc cũng nên cẩn trọng một chút, đặc biệt là mấy người phụ nữ không ra gì kia, đều xóa sạch quan hệ cho bố!”
Mộ Dung Thụy vẫn coi như hiểu rõ con trai mình.
“Con biết rồi, bố”
“Được rồi, cũng không sớm nữa, tối nay các con đừng đi nữa, nghỉ ở đây đi” Mộ Dung Thụy đứng dậy, đi thẳng lên gác.
Lâm Thanh Phượng lập tức đi tới bên cạnh Tô Nhược Vân: “Vân Vân, con lên tầng nghỉ trước đi, hôm nay con chịu ấm ức rồi”
Tô Nhược Vân lắc đầu: “Không ấm ức, bác gái, con không cảm thấy ấm ức”
Lâm Thanh Phượng nhìn Mộ Dung Ngọc: “Ngọc, đưa chị dâu lên phòng khách nghỉ ngơi”
Mộ Dung Ngọc mím môi cười: “Mẹ, phòng khách gì chứ?
Chị dâu đã sớm sống cùng anh con rồi, ở phòng anh con là được rồi mài”
Tô Nhược Vân liền xấu hổ cúi đầu.
Lâm Thanh Phượng võ đầu: “Con xem mẹ này, hai đứa đã đính hôn rồi, cũng phải, vậy đưa chị dâu con lên phòng anh con đi”
“Vâng ạ!” Mộ Dung Ngọc liền kéo tay Tô Nhược Vân lên tầng.
Lâm Thanh Phượng nhìn Mộ Dung Dịch: “A Dịch, con ở đây chờ mẹ một lát”
Nói xong, Lâm Thanh Phượng cũng lên tầng, không lâu sau lại đi xuống, trong tay còn cầm một chiếc một gỗ màu khá cổ, đặt vào tay Mộ Dung Dịch.
“Chuyện hôm nay nói cho cùng vẫn thiệt thòi cho Vân Vân, lát nữa con đưa cái này cho con bé, nói là quà đính hôn”
“Mẹ, đây không phải…”
Mộ Dung Dịch nhận ra chiếc hộp này, bên trong là một chiếc vòng ngọc, đây chính là bảo bối gia truyền của nhà họ Mộ Dung, do con dâu mỗi đời giữ.
Thứ này đã truyền hơn 10 đời rồi, chiếc vòng ngọc này không chỉ đơn giản là miếng ngọc quý giá, còn là đồ cổ, hoàn toàn không thể mua được trên thị trường, giá trị liên thành.
“Không có gì không thỏa đáng cả, biểu hiện của Vân Vân hôm nay khiến mẹ rất ngạc nhiên, con bé ấy, một lòng suy nghĩ cho nhà chúng ta, hôm nay mọi
truyện cũng hoàn toàn lo cho đại cục, giỏi hơn cái con bé Tô Lạc Ly kia nhiều! Đứa con dâu này, mẹ nhận chắc rồi”
Mộ Dung Dịch hơi ngẩn ngơ.
“Con về nghỉ đi” Lâm Thanh Phượng xoa đầu Mộ Dung Dịch, trong mắt tràn đầy tình yêu đối với con trai.
Mộ Dung Dịch cầm hộp gỗ trong tay, cảm thấy nặng trình trịch, nhưng vẫn làm theo ý Lâm Thanh Phượng, đi lên tầng.
Tô Nhược Vân đã tẩy trang xong, nhưng đôi mắt sưng đỏ vẫn không thể che đi dấu vết đã từng khóc nhiều.
“Anh Dịch, nghỉ sớm thôi: Mộ Dung Dịch ngồi trên giường, đưa chiếc hộp gỗ cho ‘Tô Nhược Vân: “Đây là quà đính hôn mẹ tặng cho cô”
Tô Nhược Vân mở hộp gỗ, thấy chiếc vòng bên trong liền ngây ngốc.
“Anh Dịch, có phải quá quý giá rồi không?”
“Bảo cô cầm thì cứ cầm đi”
‘Trên mặt Mộ Dung Dịch xẹt qua tia nghi ngờ: “Vân Vân, chuyện hôm nay có phải cô làm không?”
‘Tô Nhược Vân hoảng hốt sợ hãi nhìn Mộ Dung Dịch: “Anh Dịch, sao anh có thể nghĩ như thế chứ? Có phải chị em gọi điện nói gì với anh không?”
“Không, là tôi đoán thế”
“Anh Dịch! Tình cảm em dành cho anh, trời đất có thế chứng giám! Em để ý đến anh như thế, cho dù em muốn làm chuyện gì hãm hại chị ấy, em cũng không thể đưa chị ấy lên giường của anh được! Coi như em hiểu rồi, thì ra mục đích dựng nên vở kịch này của chị ấy là thế này!
Chị ấy muốn ly gián anh và eml”
Tô Nhược Vân lại khóc lên, nước mắt trào ra.
“Được rồi, được rồi, đừng có khóc nữa, tôi chỉ thuận miệng nói thế mà thôi!”
Mộ Dung Dịch nhíu mày.
Nghĩ kĩ lại, Mộ Dung Dịch cảm thấy Tô Nhược Vân nói cũng có lý, sao cô ta có thể đưa tình địch lên giường người đàn ông của mình cơ chứ?
Vậy lẽ nào thật sự là Tô Lạc Ly?
Cũng có khả năng, Tô Lạc Ly không định lên giường với mình, cô đã tính toán hết mọi thứ, chỉ muốn thấy mình mất mặt mà thôi.
Haha…
Người phụ nữ này.
-------------------