Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 950
Lúc Tô Lạc Ly về nhà thì Ôn Khanh Mộ đang ở trong phòng sách.
Cô đi xem bé cưng xong thì làm một chút đồ tráng miệng rồi đem cho Ôn Khanh Mộ.
“Chồng ơi, chắc không phải vẫn đang giận em đấy chứ?”
Tô Lạc Ly vẻ mặt nịnh nọt bưng đồ tráng miệng đến trước mặt Ôn Khanh Mộ.
“Anh vẫn đang điều tra việc em bảo anh điều tra, chưa có kết quả.”
Ôn Khanh Mộ vừa mở miệng là bắt đầu nói chuyện chính.
Tô Lạc Ly trề môi: “Không dễ gì em mới về nhà một chuyến, chắc không phải anh tưởng em về để hỏi anh chuyện này đấy chứ?”
“Tất nhiên không phải, em còn muốn thăm con trai em nữa.”
Tóm lại mục đích cô về nhà chắc chắn không phải vì mình!
“Cái gì mà con trai em, là con trai chúng ta, xem em làm cho anh này, ăn đi.”
Tô Lạc Ly đặt pudding xoài trước mặt Ôn Khanh Mộ.
“Nể tình em không dễ gì mới về nhà, còn tranh thủ làm đồ tráng miệng cho anh, anh đừng giận em nữa nhé?”
Ôn Khanh Mộ cầm lấy pudding xoài, múc một thìa cho vào miệng.
“Anh chẳng thèm giận đâu, anh là người nhỏ nhen thế sao?”
Ôn Khanh Mộ vừa nói vừa ăn rất ngon miệng.
Tô Lạc Ly không khỏi cạn lời, cũng không biết ai ghen như muốn giết người tới nơi!
“Anh nói xem, cũng lạ thật, sao ngay cả anh cũng không điều tra ra được người của Tô Nhược Vân nhỉ?”
Tô Lạc Ly rất khó hiểu, theo lý mà nói thì Ôn Khanh Mộ nên điều tra ra mới đúng.
“Mặc dù vẫn chưa có chứng cứ xác thực nhưng anh gần như đoán được rồi.”
“Là ai?”
“Thập Sát Doanh.”
“Thập Sát Doanh? Là cái gì thế?”
“Là một tổ chức nhận tiền của người khác rồi thay họ giải quyết tai họa, các thành viên của tổ chức này đều là kẻ liều mạng, đã qua huấn luyện chuyên nghiệp nên có kỹ năng rất tốt. Tất cả bọn họ đều từng gây án mạng, một khi bị tra ra, không tù chung thân thì cũng là tử hình, cho nên mới dám làm chuyện như vậy. Sở dĩ bọn họ muốn kiếm tiền là vì người nhà, cũng để bản thân tự do sung sướng.”
Tô Lạc Ly như bừng tỉnh: “Chẳng trách!”
“Cách bố trí nhân viên của họ rất linh động cho nên không dễ điều tra, anh đoán là Tô Nhược Vân trả cho họ rất nhiều tiền cho nên bọn họ mới làm việc cho cô ta hết lần này đến lần khác.”
Lúc nói, Ôn Khanh Mộ cũng đã ăn xong pudding xoài: “Làm có một cái, ăn hai miếng là hết rồi!”
“Vậy giờ anh định làm thế nào?”
“Tiêu diệt.”
Anh tuyệt đối không cho phép một tổ chức như vậy tồn tại, vốn dĩ tổ chức này hoàn toàn chẳng uy hiếp được anh, nhưng bọn họ uy hiếp đến sự an toàn của Tô Lạc Ly, cho nên tuyệt đối không thể tồn tại được!
“Vậy Tô Nhược Vân thì sao? Anh định đối phó thế nào?”