Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 991
Bây giờ Ôn Khanh Mộ thể hiện tình cảm đến mức nghiện luôn rồi, mà cách thể hiện tình cảm của anh cũng rất gượng gạo.
Vậy mà cư dân mạng lại xem mãi không chán, anh đăng bừa một dòng trạng thái thôi mà cũng có thể lọt top hot search rồi.
Giờ nghỉ trưa, Tô Lạc Ly và bé cưng đã ngủ thiếp đi.
Ôn Khanh Mộ không có thói quen ngủ trưa, anh đi ra thư phòng, lấy điện thoại của Tô Lạc Ly ra từ ngăn kéo của mình, nhìn điện thoại một lúc rồi tắt máy, khóa lại.
Anh đã nhắn tin cho Từ Tinh Như rồi, nếu Tô Lạc Ly có gì cần phải họp thì cứ gọi thẳng cho anh là được rồi.
Bây giờ Từ Tinh Như là giám đốc của Quốc tế Tinh Hoàng, cô ta cũng có quyền liên hệ trực tiếp với Ôn Khanh Mộ.
Vương Vĩ đi vào thư phòng: “Cậu chủ, cậu tìm tôi à?”
“Ông xuống dặn những người giúp việc trong nhà là không được phép bàn bạc gì về chuyện của nhà máy rượu Tô Kỳ, lén bàn tán với nhau cũng không được.”
Ánh mắt của Ôn Khanh Mộ đã khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.
“Vâng, tôi sẽ bảo mọi người ạ.”
“Nếu như mợ chủ muốn tìm điện thoại di động, rồi hỏi mọi người thì cứ trả lời rằng không biết là được.”
“Vâng.”
“Xong chuyện rồi, ông đi ra ngoài đi.”
Vương Vĩ gật đầu rồi rời khỏi thư phòng.
Tô Lạc Ly là người dễ mềm lòng, nếu để cô biết chuyện này thì chắc chắn cô sẽ không chịu khoanh tay đứng yên đâu.
Ôn Khanh Mộ đã muốn dạy cho nhà họ Tô một bài học từ lâu rồi, anh không thể bỏ qua cơ hội này được.
Sau khi Tô Nhược Vân đã nộp rất nhiều tiền bảo lãnh, cộng thêm sự giúp đỡ của Mộ Dung Dịch, cuối cùng thì Tô Khôn cũng đã được thả ra ngoài.
Mặc dù chỉ bị tạm giam ba ngày, nhưng Tô Khôn đã già đi rất nhiều rồi.
Tóc của ông ta đã bạc đi rất nhiều so với trước, mặt ông ta cũng đã gầy đi hẳn, nếu so sánh với khi mà ông ta vẫn còn hăng hái thì cứ như hai người khác nhau vậy.
Tô Nhược Vân dẫn Tô Khôn với gương mặt hốt hoảng về nhà.
Rõ ràng là chỉ có ba ngày, nhưng Tô Khôn lại có cảm giác như đã qua ba năm rồi vậy, vừa về đến nhà, ngồi xuống ghế sofa xong, ông ta liền bắt đầu gào khóc.
“Ông nó về rồi.” Nếu không khóc thì thôi, nhưng vừa khóc thì Vương Vãn Hương cũng lã chã rơi lệ theo.
Tô Nhược Vân đứng bên cạnh nhìn thấy vậy thì cũng rất xót xa: “Được rồi, được rồi, bố mẹ đừng khóc nữa, cuối cùng thì cũng được thả ra rồi mà.”
Tô Khôn là một người đàn ông cao lớn, nhưng lại khóc òa lên như một đứa trẻ.
“Ông nó! Ông đừng khóc! Vân Vân nhà chúng ta còn đang mang thai đấy.”
Lúc này Tô Khôn mới ngừng khóc, chỉ nức nở vài câu mà thôi.
“Vân Vân à, lần này bố đi ra rồi, chắc sẽ không bị bắt lại chứ?”
Ông ta thật sự rất nhát gan, sợ hãi rúc vào trong chăn.
“Bố, bố yên tâm đi, có con và A Dịch ở đây rồi thì bố sẽ không sao đâu. Bố về phòng ngủ một giấc đi.”