Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 2580
Lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, dạ dày ấm áp, giống như một cơn ấm nóng chạy khắp toàn thân.
Cô vô cùng thoải mái rồi mới nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn anh.
“Nhìn anh làm gì?”
“Mấy ngày không gặp, hình như trở nên đẹp trai hơn rồi.”
“Mồm mép láu lỉnh, nhà họ Thích còn dạy em bôi mật lên miệng sao?”
“Cái này không có, em chỉ nói thật lòng, anh thật sự rất đẹp trai.”
“Chu Đình, anh và Cố Thành Trung lớn lên khá giống nhau, có phải em nhìn nhầm anh thành anh ấy không, hay em ở bên cạnh anh để tìm kiếm dấu vết của Cố Thành Trung?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?” Cô nhíu mày nhìn anh ta.
“Người ngoài chỉ biết Cố Thành Trung, không ai biết đến Phó Lâm anh.
Cho dù bọn họ biết nhà họ Cố có sự tôn tại của anh, anh và Cố Thành Trung là anh em sinh đôi, nhưng mỗi lần anh xuất hiện, người ngoài đều sẽ gào thét tên của Cố Thành Trung. Nhưng khi Cố Thành Trung xuất hiện lại không có ai nhận nhầm anh. Ngay cả mẹ ruột của em cũng cảm thấy, anh không bằng Cố Thành Trung, nếu như người em gả cho là Cố Thành Trung thì cuộc hôn nhân này cũng không khó khăn như vậy, là vì… Người em gả cho là anh…”
“Nhưng em cũng không phải là Hứa Trúc Linh, em cũng không cảm thấy con đường chúng ta đi là con đường của bọn họ, không phải là bản sao của bọn họ. Anh chính là anh, em chính là em, độc nhất vô nhị, có cá tính riêng của mình. Không quan tâm người khác nói thế nào, làm chính mình không tốt sao?”
“Tại sao phải để ý đến những lời tào lao của những người đó, ai ai cũng đều ăn no rồi không có việc gì làm. Em chỉ biết, người em yêu là Phó Lâm, anh ấy không hề thua kém Cố Thành Trung, em cũng không hề so sánh bản thân với Hứa Trúc Linh, mỗi người đều có điểm sáng riêng của mình.”
“Vậy điểm tỏa sáng của anh là gì?”
Phó Lâm ngước mắt, nghiêm túc mà lại cố chấp nhìn cô.
Cô nghe xong, cười khúc khích: “Tính cách của anh tệ hơn Cố Thành Trung, cũng thô bạo hơn anh ấy, không điềm tĩnh kiềm chế như anh ấy…”
Mỗi lần cô nói thêm một từ, sắc mặt của Phó Lâm liền u ám hơn một phần.
Không có một câu nào tốt cả.
“Anh còn rất thẳng thắn, có lúc nói chuyện cũng có thể làm cho em tức chết, cũng dễ dọa các bạn nhỏ sợ…”
“Đủ rồi.”
Anh ta thực sự không nghe được nữa, sắc mặt khó coi, mím môi nói.
“Anh hung dữ với em à?”
“Không có, anh chỉ đang tức giận với chính mình, không có gì tốt cả, thật tệ.
Anh không mở mắt, không muốn đối mặt với cô, cảm thấy mình không có thể diện.
Những tật xấu này anh đều biết, nhưng hiện tại kể ra chỉ tiết từng cái một, vân khá là tổn thương.
Quả nhiên anh rất kém.
“Nhưng em chưa nói xong.”