Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 2584
“Được rồi, xem sách đi.”
Cố Thành Trung đã thật sự muốn tát một cái, cái mỏ quạ này không biết nói mấy lời tốt đẹp sao?
Nửa tiếng sau, phòng bếp cũng đã làm cơm tối xong, Hứa Trúc Linh cũng đã bụng đói cồn cào mà hai anh em nhà Cố Thành Trung vẫn chưa xuống.
Cô nhịn không được đến gõ cửa phòng sách, phát hiện không có ai trả lời, cô thấy phòng sách không khóa liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, phát hiện hai người đang tập trung tinh thần đọc sách, ngay cả một người to đùng bước vào cũng không biết.
“Hai người đang làm gì thế, nghiêm túc như vậy, kêu hai người ăn cơm cũng không nghe thấy?”
Người đàn ông trong phòng sách lúc này mới sực tỉnh, hai người đồng thời giấu quyển sách ra sau lưng.
“Trúc Linh, sao em lại đến đây? Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
“Đọc cái gì, để em xem…”
Hứa Trúc Linh cướp lấy xem.
“Ba mươi hai bí quyết dưỡng sinh”?
Anh muốn dưỡng sinh rồi à?”
“Cái này gọi là bảo dưỡng, để đề phòng.”
Cố Thành Trung có chút xấu hổ nói.
“Bảo dưỡng cũng phải ăn cơm trước, đừng tận lực như vậy, chú ý sơ sơ một chút là được rồi. Anh không phát hiện em cũng không đưa anh đi ăn lẩu, uống đồ uống có gas nữa rồi sao.”
“Chính xác, anh còn cho rằng em là VÌ con.”
“Không phải chỉ vì con, mà còn là vì anh, suy cho cùng ăn nhiều cũng không tốt, vì vậy rất ít ăn rồi.” Cô đành nói: “Được rồi, hai vị thiếu gia, mau đi ăn cơm thôi, lại để đói nữa thì bảo dưỡng cái gì cũng vô ích.”
Ba người đến bàn cơm, Phó Lâm múc cho Cố Thành Trung một bát canh trước.
“Trước khi ăn cơm uống một bát canh, có thể sống đến chín mươi chín tuổi.”
“Đúng, đúng, đúng, Trúc Linh em cũng uống đi.”
“Ăn cơm tối đủ bảy phần, có thể sống đến chín mươi chín tuổi.”
“Phó Lâm, sắp xếp ít lại một chút,”
“Ăn cơm xong đi dạo, có thể sống…”
“Chín mươi chín tuổi.”
Phó Lâm vẫn chưa nói xong, Hứa Trúc Linh đã bất đắc dĩ tiếp lời.
Phó Lâm nghe xong, cười cười nói: “Hôm nay tôi nói có hơi nhiều lời rồi, thôi ăn cơm, ăn cơm.”
Đột nhiên không biết vì sao trên bàn chỉ còn mỗi tiếng bát đũa va chạm, không còn tiếng gì khác.
Trước đây Hứa Trúc Linh không hề cảm thấy Cố Thành Trung áp lực lớn như vậy đối với tuổi tác của mình, nhưng từ sau khi sinh con xong, cô liền cảm thấy Cố Thành Trung ngày càng để ý đến tuổi tác.
Cô có thể cảm nhận được chính xác, anh ấy sợ hãi với tương lai, sợ răng chết đi, cho dù cái chết vẫn xa vời, theo lẽ thường mà nói vần là chuyện của hơn bốn mươi năm sau, hiện tại anh đã có chút lo lắng không yên rồi.