Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 2653
“Không đâu, anh đã làm rất tốt rồi, anh không biết có biết bao nhiêu người hâm mộ em đâu.”
Hứa Trúc Linh ôm lấy anh thật chặt, chầm chậm nói từng chữ từng chữ mội.
“Anh chỉ là làm điều mình phải làm, em không chê là được.”
Bàn tay anh vuốt ve mái tóc của cô, giọng nói ôn nhu vang ở bên tai.
“Daddy mommy, hai người đang thì thầm gì với nhau vậy ạ, xếp lâu đài cùng chúng con đi, chúng con chẳng xếp được gì hết.”
“Tiểu Hi nCốc, không biết làm, ba mau tới hỗ trợ với.”
“Ba đến đây.”
Cố Thành Trung kéo cô tới, tay chân thành thục mà xếp ra một lâu đài.
Hai đứa bé há miệng trợn mắt mà nhìn, việc này tưởng chừng rất đơn giản nhưng thực ra siêu cấp khó khăn đó, nhìn Cố Thành Trung một cách bái phục, trong mắt ngập tràn vẻ ngưỡng mộ.
“Ba thật là lợi hại!”
“Daddy, có phải cái gì ba cũng biết không? Hình như chẳng có gì làm khó ba được cải”
“Ba, ba là người toàn năng ạ?”
“Không đâu, bởi vì mẹ có thể làm được một chuyện mà ba không làm được.”
“Là gì vậy ạ?”
“Sinh ra các con, khổ cực nhất vẫn là mẹ, nếu như không có mẹ, các con cũng không tới được thế giới này, cũng không có cơ hội cho ba thể hiện. Ba lợi hại như vậy, là bởi vì mẹ sinh các con đã rất cực khổ rồi, cho nên việc phân chia đều đều, chuyện chăm sóc các con, nên để ba làm.”
“Phải nhớ rằng mẹ là tốt nhất, nếu như không có mẹ, các con có thể vẫn là mấy tên nhóc quỷ đó.”
“Cám ơn mẹ ạ.”
Tiểu Hi và Niệm Linh hai miệng một lời đồng thanh nói.
Hứa Trúc Linh vô cùng cảm kích nhìn Cố Thành Trung, thực ra trong thời gian bọn nhỏ lớn lên, những gì Cố Thành Trung bỏ ra so với cô thì lớn hơn nhiều.
Anh là cha, càng là thầy vỡ lòng, dạy cho bọn trẻ tam quan đúng đắn.
Anh cũng chưa bao giờ keo kiệt thể hiện tình yêu với cô, kể cả khi có mặt của con trẻ, anh vân sẽ chiêu chuộng cô.
Hơn nữa sẽ nói rất rõ ràng cho bọn nhỏ, cho dù anh có yêu mấy đứa trẻ, cũng sẽ không vượt qua tình yêu đối với cô.
Bởi vì có mẹ thì mới có con, bọn trẻ cũng phải yêu mến kính trọng cô.
Bây giờ cô không chỉ có một Cố Thành Trung chiều chuộng mà còn có ba bảo bối đáng yêu, ngay cả Đoàn Tử hơi lớn như vậy, cũng sẽ nhường đồ ăn cho mẹ.
Ngay lúc này, loa phóng thanh trên bờ biển thông báo tin tức.
“Mời cha mẹ Dương Tư Điềm lập tức đến trạm cứu hộ, ngoài ra, các vị phụ huynh khác hãy để ý con trẻ đi cùng mình, đừng để chúng bị lạc.”
Loa phóng thanh vừa dứt, phản ứng đầu tiên của Cố Thành Trung không phải là dắt tay hai đứa bé, mà là năm thật chặt bàn tay của Hứa Trúc Linh.
Cô sững sốt một hồi, mới hiểu được đây là ý gì.
Mà hai bảo bối nhìn nhau, lặng lẽ tự nắm lấy tay đối phương.